[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 261 "Tôi chính là hào môn"
"Tôi có thể không ăn"
Giản Dao liếc nhìn đĩa bánh mà Mộ Tiểu Nhiễm vừa bưng qua đặt trên bàn. Mặc dù đói nhưng cô không muốn ăn lắm.
Đồ ngọt dễ làm tăng cân.
Phó Thịnh Niên hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, nói: "Ăn chút đi, không đáng ngại."
"Chẳng phải anh chê tôi béo sao?"
"Ai nói anh chê em. Dù em có béo như bé heo con thì anh vẫn xem em như bảo bối."
Nghe thấy anh nói những lời ngọt ngào này, mặt Giản Dao càng đỏ bừng.
Mộ Tiểu Nhiễm nhíu mày, quay người ra ngoài.
Phó Thịnh Niên trong ấn tượng của cô ta luôn luôn có vẻ mặt lạnh lùng, nói năng và hành sự đều manh mẽ quyết đoán, nhưng anh đối xử với Giản Dao lại dịu dàng đến mức khiến cô ta đố ky.
Trong lòng cô ta hơi bực bội, lúc ra cửa cô ta không giữ được bình tĩnh mà đóng cửa "rầm" một tiếng.
Tiếng động lớn như vậy khiến Giản Dao ít nhiều cũng chú ý.
"Anh thay thư ký mới rồi à?"
Cô không nhịn được hỏi Phó Thịnh Niên.
"Cô ta chỉ là trợ lý thư ký thôi."
"Tính tình trợ lý thư ký của anh có vẻ hơi nóng."
Ban nãy cô đã để ý thấy ánh mắt Mộ Tiểu Nhiễm nhìn cô không mấy thân thiện, khuôn mặt sa sầm, nhưng chỉ nhìn cô mới thế, còn khi nhìn Phó Thịnh Niên thì chớp mắt đã thay đổi, trở lại vẻ hiền dịu.
Nhớ lại ngoại hình của Mộ Tiểu Nhiễm, cô chợt cảm thấy đối phương hơi quen mắt, như là đã gặp ở đâu đó.
"Thư ký đó trông quen quen."
Phó Thịnh Niên ừ một tiếng, cầm một miếng bánh trong đĩa đưa đến miệng cô. Cô do dự giây lát nhưng cuối cùng vẫn cắn một miếng, đưa tay nhận lấy miếng bánh từ tay anh, lẩm bẩm: "Hình như tôi từng gặp cô ta."
"Cô ta là Mộ Tiểu Nhiễm, học sinh mà bố mẹ anh từng tài trợ lúc sinh thời, cô ta đã thay mặt cho các học sinh được tài trợ tham dự tang lễ."
Phó Thịnh Niên vừa nhắc, Giản Dao lập tức nhớ ra.
Lúc đó cô cũng có mặt ở tang lễ, cùng Phó Thịnh Niên tiếp đón những người đến dự. Trong ký ức, Mộ Tiểu Nhiễm là một cô gái rất sạch sẽ, thuần khiết. Sau vài năm gặp lại, Mộ Tiểu Nhiễm đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Cô ta mặc đồ rất sặc sỡ, áo vàng váy ngắn xanh lá, thân hình vô cùng gợi cảm, khoe đôi chân thon dài, khuôn mặt cũng trang điểm rất diêm dúa.
Phần lớn thư ký và trợ lý của Phó Thịnh Niên đều mặc đồ công sở với gam màu đen, trắng, xám, rất hiếm khi thấy ai ăn mặc xinh đẹp và quyến rũ vậy.
"Sao tôi lại thấy cô ta có ý với anh?"
Phó Thịnh Niên hoàn toàn không để Mộ Tiểu Nhiễm trong lòng, cười nói: "Điều đó chứng tỏ anh rất có sức hút."
“...”
"Em ghen rồi à?"
Giản Dao đảo mắt với anh một cái, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng anh dùng chút lực, giữ chặt eo cô, không cho cô đứng lên.
"Tôi muốn qua bên ghế sofa ăn."
"Cứ ngồi đây mà ăn."
"Tôi nặng lắm, chân anh không tê à?"
"Tê rồi tính."
Giản Dao vô cùng bất lực, nói: "Sao bây giờ anh lại trở nên dính người thế này?"
"Chỉ dính em.”
"Anh để tôi đứng dậy, tôi ăn đàng hoàng, anh làm việc đàng hoàng, được không?"
"Không được."
Cô đột nhiên không biết nói gì.
Ăn xong một miếng bánh, cô không dám ăn tiếp, buồn chán nhìn Phó Thịnh Niên xử lý những công việc, sau đó cảm thấy buồn ngủ, bèn lười biếng dựa vào vai anh ngủ.
Ngủ mơ màng không biết bao lâu, cô cảm thấy có người đang vỗ nhẹ vào mặt mình.
Cô mở mắt, thấy Phó Thịnh Niên đang cười bất lực, nói: "Như thế mà em cũng ngủ được à?"
Lại còn ngủ một giấc đến hơn hai tiếng.
Giản Dao tưởng anh bị tê chân nên vội vàng đứng dậy.
Lần này anh không ngăn cô, đúng là chân anh đã tê rồi.
"Đến trưa rồi, anh có một buổi xã giao, em có muốn đi cùng anh không?"
Cô nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
"Vậy anh bảo tài xế đưa em về."
"Chẳng phải anh có buổi xã giao à? Để tài xế đưa anh đi đi, tôi điện thoại cho Cố Tương đến đón tôi. Tôi muốn đi ăn cơm chung với cô ấy."
Phó Thịnh Niên thấy sắp xếp vậy cũng được, thế là nói: "Em gọi cho Cố Tương đi!"
Anh muốn chắc chắn có người đến đón cô.
Anh nhìn Giản Dao lấy điện thoại gọi cho Cố Tương, hẹn gặp nhau ăn trưa xong xuôi, ngồi thêm trên ghế nghỉ ngơi vài phút rồi đứng dậy ra ngoài.
Trước khi ra cửa, anh không quên dặn dò Giản Dao: "Đừng đi lung tung, chờ Cố Tương đến đón em."
"Tôi biết rồi."
Phó Thịnh Niên bị dáng vẻ ngoan ngoãn của cô chọc cười. Anh cất bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng lại.
Anh vừa đi chưa bao lâu, cô đã lập tức lẻn vào nhà vệ sinh. Khi ra ngoài, văn phòng vốn trống trải đã có thêm một người, là thư ký mới của Phó Thịnh Niên, Mộ Tiểu Nhiễm.
Người đó ngồi trên sofa, đôi chân trắng thon dài duỗi thẳng đặt lên bàn trà, lạnh lùng nhìn cô.
"Thư ký có thể tùy tiện vào văn phòng của sếp khi sếp không có ở đây sao?"
Tiểu Nhiễm cười khẩy, nói: "Sao? Cô định mách lẻo với anh Thịnh Niên à?"
"Anh Thịnh Niên?"
Cách gọi rất thân mật.
Quả nhiên cô không nhìn nhầm, Mộ Tiểu Nhiễm là nhắm vào Phó Thịnh Niên mà đến, còn cố tình ăn mặc mời gọi trước mặt Phó Thịnh Niên, muốn quyến rũ anh.
"Anh Thịnh Niên đi rồi, cô còn ở đây làm gì?"
"Tôi đang chờ bạn."
"Vậy cô qua phòng nghỉ mà chờ!"
"Tôi cứ chờ ở đây đấy."
"Xin lỗi, anh Thịnh Niên không ở đây, văn phòng anh ấy không tiện tiếp đãi người ngoài."
Giản Dao như không nghe thấy lời cô ta, cô đi thẳng đến sau bàn làm việc, ngồi vào chỗ của Phó Thịnh Niên.
"Không hiểu tiếng người à? Cần tôi gọi bảo vệ đến mời cô ra ngoài không?"
"Cô có thể thử"
Người của cả Tập đoàn Phó Thị đều biết mối quan hệ không bình thường giữa cô và Phó Thịnh Niên. Dù Phó Thịnh Niên không có ở đây, nhưng bất cứ ai trong tòa nhà này cũng đều không dám thiếu tôn trọng cô.
Tất nhiên, trừ Mộ Tiểu Nhiễm này.
"Tôi rất tò mò, cô và anh Thịnh Niên đã ly hôn rồi, sao còn bám dính anh ấy?"
Mộ Tiểu Nhiễm không tức không hờn, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.
"Không liên quan đến cô, cô tốt hơn hết là ra ngoài."
"Anh Thịnh Niên từng nói, chỉ cần tôi muốn thì trong thời gian nghỉ trưa có thể ngủ ở đây một lát." Nói xong, Mộ Tiểu Nhiễm vỗ nhẹ vào sofa, lại nói: "Tôi đã ở đây mấy tháng rồi, ngày nào cũng ngủ trưa ở đây, có khi còn ngủ với anh Thịnh Niên."
Lời cô ta nói, Giản Dao không tin một chữ.
Phó Thịnh Niên vừa bận công việc, vừa phải theo đuổi cô, làm gì có thời gian để ý đến Mộ Tiểu Nhiễm.
Dù cô và Phó Thịnh Niên đã ly hôn, nhưng Phó Thịnh Niên sẽ vì muốn theo đuổi cô mà sẵn sàng dành tâm sức cho cô, điều này cô vẫn rất tự tin.
"Nói đến mức này rồi, cô còn không đi?"
Mộ Tiểu Nhiễm nhếch môi hai lần, thu chân lại, đứng dậy tiến đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô. Sự lạnh lùng và ý xấu trong ánh mắt bộc lộ ra một cách không hề che giấu.
Cô nhận ra Mộ Tiểu Nhiễm đã hơi sốt ruột rồi, cười nói: "Phó Thịnh Niên luôn rất săn sóc nhân viên bên người, dù anh ấy thật sự cho phép cô nghỉ trưa ở đây thì tôi cũng có thể miễn cưỡng hiểu được."
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Cô nghĩ sao?"
"Cô cho là tôi đang nói dối?"
"Rất rõ mà, không phải sao?"
Phó Thịnh Niên người mắc bệnh sạch sẽ, sao anh có thể cho phép thư ký nằm trên sofa của mình ngủ trưa.
"Cô đừng không tin, anh Thịnh Niên luôn rất chăm sóc tôi, tôi đã quen biết anh ấy từ rất lâu rồi."
"Chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô quen anh ấy sớm hơn tôi sao?"
"Lớn lên cùng nhau thì sao? Gả vào hào môn thì thế nào? Anh ấy vẫn ly hôn với cô, không cần cô nữa."
Vẻ mặt Giản Dao hơi lạnh, nhấn mạnh từng chữ từng câu nói: "Mộ Tiểu Nhiễm, tôi cho cô biết, tôi chính là hào môn, tôi không cần gả vào hào môn để tôn lên thân phận của mình."

Nhận xét
Đăng nhận xét