[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 262 "Cô hiểu Phó Thịnh Niên"
"Là hào môn thì rất ghê gớm? Có tiền là giỏi lắm sao?
Thứ Mộ Tiểu Nhiễm không thể chịu nổi nhất là người khác dùng địa vị và tiền bạc để chèn ép cô ta.
"Cô chẳng qua chỉ là một diễn viên, có gì mà vênh váo?"
"Nhưng tôi có tiền mà!" Giản Dao nhướng mày, nụ cười lại hiện lên trên khuôn mặt.
Tiểu Nhiễm tức đến nghiến răng, nói: "Cô đừng tưởng cô có chút tiền bẩn là có thể xem thường người khác."
"Tôi không coi thường ai cả, ngược lại là cô, đừng có làm càn, còn làm càn nữa cẩn thận mất việc."
"Cô dám uy hiếp tôi?"
"Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô thôi."
Cô hiểu rõ tính cách của Phó Thịnh Niên, anh sẽ không thích kiểu phụ nữ ăn mặc như một con bướm sặc sỡ lượn lờ tới lượn lờ lui trước mặt anh giống Mộ Tiểu Nhiễm.
"Cần cô nhắc nhở sao? Đừng lo chuyện bao đồng, bây giờ người ở bên cạnh anh Thịnh Niên là tôi."
Tiểu Nhiễm không chút khách sáo mà nói bừa.
Giản Dao không nhịn được mà bật cười, nói: "Cô thú vị thật đấy, nói dối mà không cần chuẩn bị kịch bản trước"
“...”
Sắc mặt của Mộ Tiểu Nhiễm ngày càng khó coi, cô ta cảm thấy những lời nói của mình hoàn toàn không thể lừa được Giản Dao, người phụ nữ này còn khó đối phó hơn cô ta tưởng.
Rốt cuộc là kiểu tình cảm nào có thể khiến Giản Dao tin tưởng Phó Thịnh Niên nhiều đến vậy?
"Nói tóm lại anh Thịnh Niên rất thích tôi, cô tin hay không thì tùy." Cô ta thiếu tự tin lí nhỉ đáp trå.Giản Dao lười để ý đến cô ta, chỉ móc điện thoại ra xem giờ, đúng lúc nhận được cuộc gọi từ Cố Tương.
Cô nhận điện thoại, Cố Tương nói có lẽ xe đến rước cô đã ở dưới lầu rồi, bảo cô bây giờ xuống lầu nay.
Cô ngạc nhiên, hỏi: "Không phải cậu đến đón tớ sao?"
"Không, là tài xế Thẩm Dịch sắp xếp."
"Thẩm Dịch?"
"Mấy ngày nay tớ ở nhà họ Thẩm, cậu đến rồi chúng ta lại nói chi tiết nhé."
Giản Dao có hàng tá câu hỏi trong bụng nhưng đành phải kìm lại.
Cô cúp máy, đứng dậy đi vòng qua Mộ Tiểu Nhiễm, đi về phía cửa, vừa mở cửa văn phòng thì sau lưng lại vang lên giọng nói chua ngoa của Mộ Tiểu Nhiễm: "Cô cứ chờ xem, anh Thịnh Niên sẽ ở bên tôi."
Cô không quay đầu lại, chỉ nói một câu "Vậy cô cứ tiếp tục mơ đi" rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Cô sử dụng thang máy xuống lầu, vừa ra khỏi tòa nhà Tập đoàn Phó Thị là đã thấy một chiếc xe đậu bên đường. Có một người đàn ông trẻ đứng bên cạnh xe chờ cô, người đó trước đây cô đã từng gặp, là thuộc hạ của Thẩm Dịch.
Cô đi tới, người đàn ông cúi đầu chào cô một cách rất cung kính, sau đó mở cửa xe phía sau.
Sau khi ngồi vào xe, việc đầu tiên cô làm là gửi một tin nhắn WeChat cho Cố Tương, báo cho Cố Tương cô đã lên xe.
Sau khi xe khởi động, cô phát hiện có một chiếc xe màu đen đi theo phía sau, là vệ sĩ do Phó Thịnh Niên sắp xếp đi theo cô.
Trong lòng cô tự dưng cảm thấy rất an tâm.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trong sân nhà Thẩm Dịch, Cố Tương đã đứng đợi ở cửa, không thấy Thẩm Dịch đâu.
Cô xuống xe, Cố Tương chạy vài bước tới, kéo cô vào nhà.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, sắc mặt của Cố Tương đã khá hơn nhiều.
"Dì giúp việc đã chuẩn bị bữa trưa rồi, ăn ở nhà nhé." Cố Tương kéo cô vào phòng ăn.
Giản Dao ừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống.
Cố Tương ngồi bên cạnh cô, mỉm cười và gắp thức ăn vào bát của cô.
"Thẩm Dịch đón cậu đến đây à?" Cô tò mò hỏi.
Cố Tương gật đầu, cười khổ nói: "Thằng khốn đó không cho tớ đi."
"Anh ta đi đâu rồi?"
"Câu lạc bộ đang sửa chữa, ngày nào anh ta cũng phải qua đó."
"Các cậu làm lành rồi à?"
Sắc mặt Cố Tương sa sầm vài phần, giọng cũng lạnh đi: "Làm lành gì chứ? Tớ sẽ không tha thứ cho anh ta."
Giản Dao không nói gì thêm, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Thẩm Dịch vội vã để về kịp giờ cơm trưa, anh ta biết Giản Dao sắp đến, vừa khéo bên câu lạc bộ vào giờ trưa công nhân đều đi ăn hết, anh ta lái xe tức tốc trở về nhà.
Mấy ngày nay tuy anh ta phải đi câu lạc bộ giám sát tiến độ sửa chữa, nhưng đến giờ ăn là anh ta lại trở về nhà ăn cơm cùng Cố Tương.
Anh ta chăm sóc Cố Tương rất tận tình, nghĩ rằng có thể làm cô ấy cảm động, nhưng không ngờ thái độ của cô ấy đối xử với anh ta vẫn rất lạnh nhạt.
Cô ấy từng chạy trốn một lần, nhưng bị anh ta bắt về, sau đó không chạy nữa, cũng xem như ngoan ngoãn ở lại đây điều dưỡng sức khỏe.
Vào phòng ăn, anh ta chào hỏi Giản Dao một tiếng, rồi ngồi xuống cạnh Cố Tương, cầm một cái bát nhỏ múc canh cho Cố Tương.
Cố Tương nhìn bát canh anh ta đặt trước mặt mình, đặt đũa xuống, rất nghiêm túc hỏi anh ta: "Bây giờ sức khỏe tôi đã khá hơn, anh có thể cho tôi đi chưa?"
"Nếu em muốn về studio xử lý chuyện công việc thì anh không cản."
"Tôi muốn về căn hộ ở."
Cứ ở nhà Thẩm Dịch mãi thì ra thể thống gì, bọn họ cũng đâu phải là người yêu.
Thẩm Dịch nhìn cô ấy một lúc, gật đầu.
"Ăn xong tôi sẽ đi."
Thẩm Dịch mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại thôi.
Vì sức khỏe cô ấy đã khá hơn, muốn đi thì anh ta cũng không có lý do gì để ngăn cản cô ấy.
Anh ta gắp thêm thức ăn vào bát của Cố Tương, bảo cô ấy ăn nhiều một chút.
Chiếc điện thoại trong túi bất ngờ reo lên. Anh rút máy ra, liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi - là lão gia đang gọi tới.
Anh ta đặt đũa xuống, cầm điện thoại ra ngoài phòng ăn nghe.
"Trình Vong Ưu gặp chuyện rồi."
Nghe đến cái tên "Trình Vong Ưu", Thẩm Dịch cau mày, không kiên nhẫn nói: "Cô ta gặp chuyện thì liên quan gì đến cháu."
"Cô ta ở trong tù đập đầu muốn tự tử, may mà được phát hiện kịp thời, giữ được mạng."
"Còn chuyện gì không? Không có thì con cúp máy đây."
"Dạo này cháu cẩn thận chút, Trình An Đường vì chuyện con gái cưng của ông ta mà nhọc lòng, cháu đưa Trình Vong Ưu vào tù, nhà họ Trình đã hận cháu từ lâu rồi."
"Trình Vong Ưu bắt cóc và giam giữ Cố Tương, còn đánh Cố Tương tới nông nỗi đó, cô ta bị bắt là đáng đời, cô ta tự mình phạm tội, mà nhà họ Trình trách con?"
"Dù sao Trình Vong Ưu cũng là vợ chưa cưới của cháu. Hai đứa vốn dĩ là có quan hệ sắp kết hôn, người ta cũng không có chỗ nào có lỗi với cháu, ngược lại là cháu, vì một người phụ nữ mà đưa cô ta vào tù, chúng ta không có lý, ông nội luôn không thể ngẩng cao đầu trước mặt Trình An Đường, còn không phải tại thằng nhóc như cháu..."
Thẩm Dịch không đủ kiên nhẫn nghe lão gia tiếp tục cằn nhằn, quyết đoán cúp máy.
Anh ta cất điện thoại vào túi, quay người định vào phòng ăn thì phát hiện Cố Tương đứng sau lưng, vẻ mặt nặng nề.
"Trình Vong Ưu làm sao rồi?"
"Muốn tự tử nhưng không thành."
Cô ta vào tù rồi vẫn chưa yên.
"Anh đến bây giờ vẫn theo dõi cô ta?"
"Anh không có"
Từ khi biết Trình Vong Ưu bị kết án sáu năm, anh ta không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Trình Vong Ưu nữa, tâm trí anh ta dành cho Cố Tương càng nhiều hơn.
"Tôi ăn xong rồi, đi thu dọn đồ đây, phiền anh bảo tài xế đưa chúng tôi đi một chuyến."
Nói xong, không đợi Thẩm Dịch nói gì, cô ấy đã đi lên lầu hai.
Đồ đạc của cô ấy không nhiều, sau khi sống ở đây, Thẩm Dịch đã cho người đến căn hộ của cô ấy mang một ít quần áo sạch qua, quần áo mùa hè không chiếm nhiều diện tích, thu xếp gọn gàng là một ba lô là đủ chứa rồi.
Cô ấy đeo ba lô xuống lầu, thấy Giản Dao ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi cô ấy, nhưng không thấy Thẩm Dịch đâu. Cô ấy tiến tới, mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi."
"Không nói với Thẩm Dịch một tiếng hả?"
"Không nói, dù sao anh ta cũng biết tớ sẽ đi."
Giản Dao gật đầu, theo cô ấy ra ngoài, bước lên xe, đi thẳng đến Chung cư Ám Hương.
Cố Tương đã biến căn hộ hai phòng này thành một nơi rất ấm cúng. Phòng khách được cô cải tạo thành phòng làm việc, bên trong toàn là những bản vẽ thiết kế của cô ấy.
Giản Dao đang ngắm nhìn những bản vẽ đó thì nhận được cuộc gọi từ Phó Thịnh Niên.

Nhận xét
Đăng nhận xét