[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 263 "Sự trả thù đến quá nhanh"
Cô không do dự một giây nào, lập tức bắt máy nghe.
Điện thoại được áp vào tai, trong ống nghe vang lên giọng nói trầm ấm của Phó Thịnh Niên: "Anh về công ty rồi, em đến đây với anh đi."
"Tôi không muốn đi."
Đi rồi lại phải gặp Mộ Tiểu Nhiễm, rất phiền.
"Tại sao không muốn đến?"
"Tôi đang ở căn hộ của Cố Tương, tôi muốn ở lại
với cô ấy, có lẽ là ăn tối xong mới về."
"Vậy muộn hơn chút anh sẽ đến đón em."
"ĐƯỢC."
"Em thật sự không đến chơi với anh?"
"Dao Dao, anh nhớ em."
Tim Giản Dao giật thót, hai má hơi nóng lên.
Cô và Phó Thịnh Niên mới tách ra chưa đến hai tiếng, mà nhanh vậy anh đã nhớ cô rồi?
Cô bỗng nhiên muốn đến công ty tìm anh, ở bên anh, nhưng khi bình tĩnh lại suy nghĩ, cô không thể quá nuông chiều anh.
"Cố gắng làm việc nhé."
Cô cúp máy, bỏ điện thoại vào túi, nhưng bên tại vẫn vang vọng câu nói "Dao Dao, anh nhớ em" của Phó Thịnh Niên. Tim cô đập như trống, trong lòng như được phủ mật, hơi ngọt.
Cố Tương đứng ngoài cửa, đã nghe Giản Dao nói chuyện điện thoại với Phó Thịnh Niên, cô ấy đứng yên không phát ra tiếng động. Khi Giản Dao kết thúc cuộc gọi, cô ấy bèn bước đến sau lưng Giản Dao, vỗ nhẹ vai cô, nói: "Thức ăn trong tủ lạnh hỏng hết rồi, tớ mang xuống lầu vứt, tiện thể mua ít thức ăn, tối nay tớ sẽ nấu món ngon, cậu ở lại ăn cùng tớ đi."
"Tớ đi với cậu."
"Đừng, bây giờ cậu là người rất nổi tiếng, nếu bị người khác nhận ra rất dễ xảy ra hỗn loạn, để tớ tự đi đi, tớ sẽ về nhanh thôi, cậu đợi tớ nhé." "Được rồi."
Giản Dao cười bất lực, việc trở nên nổi tiếng cũng gây rất nhiều phiền phức, ra ngoài rất bất tiện.
Trước đây lúc ở sở thú cô đã gây náo loạn, nếu đi siêu thị mua thức ăn mà bị người khác nhận ra thì chắc lại gây ra một phen hỗn loạn.
Cô vẫn nên trung thực ở trong căn hộ đợi Cổ Tương thì tốt hơn.
Cô nhìn theo Cố Tương xách hai túi rác ra khỏi cửa, sau đó ngồi xuống ghế sofa, chờ đợi hơn một tiếng mà Cố Tương vẫn chưa về.
Cô đang định gọi điện cho Cố Tương, nhưng chưa kịp điện thì cô ấy đã gọi tới trước, còn chưa kịp nói lời nào đã bật khóc.
"Sao thế? Sao khóc thế?"
"Thẩm Dịch bị xe tông rồi."
Sau khi hỏi rõ biết Cố Tương đang ở bệnh viện, cô không nghĩ nhiều mà cúp máy rồi lao ra khỏi cửa, bước ra khỏi căn hộ cô gọi những vệ sĩ luôn theo sát mình, bảo bọn họ đưa cô đến Bệnh viện Trung Tâm.
Trên đường đi, cô gửi một tin nhắn qua WeChat cho Phó Thịnh Niên, không biết anh có thấy không.
Đến phòng cấp cứu, cô thấy Cố Tương đang ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt tái nhợt, cánh tay và chân có vài vết trầy xước, đã khóc đến mức nước mắt giàn giụa. Cô nhanh chóng tiến lên, kéo Cố Tương đi tìm y tá xử lý vết thương trên người.
Cả người Cố Tương run rẩy, như thể đã bị một cú sốc lớn.
Cô an ủi một lúc lâu, Cố Tương mới ổn định lại cảm xúc.
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi bằng giọng gấp rút.
Cố Tương gạt nước mắt, kể lại đầu đuôi sự việc một cách chi tiết.
Cô ấy ra khỏi căn hộ vứt rác xong thì đi siêu thị, mua thức ăn xong ra ngoài, trên đường suýt bị xe đâm, đúng lúc đó Thẩm Dịch bất thình lình xuất hiện đẩy cô ấy ra khiến cô ấy ngã bên vệ đường, cánh tay và chân bị trầy xước nhẹ, không có gì đáng ngại, nhưng Thẩm Dịch đẩy cô ấy ra còn mình lại không kịp tránh xe, cả người bị xe đâm bay, máu me đầy người, thương tích rất nghiêm trọng, bây giờ anh ta vẫn đang trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết.
"Báo cảnh sát chưa?" Giản Dao nghiêm túc hỏi. Cô ấy lắc đầu.
Lúc Thẩm Dịch vì cứu cô ấy mà bị xe đâm, cô ấy hoàn toàn đờ đẫn, phản ứng đầu tiên là gọi xe cấp cứu, không kịp báo công an, hơn nữa xe gây tai nạn đâm nạn nhân xong cũng không dừng lại giây nào, chạy vút đi như bay.
"Cậu lập tức báo cảnh sát đi." Giản Dao vẫn xem như giữ được bình tĩnh.
Trong lúc Cố Tương báo cảnh sát, cô gửi một tin nhắn cho Phó Thịnh Niên, bảo anh thông báo cho gia đình Thẩm Dịch đến.
Phó Thịnh Niên và lão gia Thẩm lần lượt có mặt.
Lão gia Thẩm không phân biệt phải trái, thấy Cố Tương đang đứng đó, còn con trai mình đang trong cấp cứu thì lên cơn điên tiết không kìm nổi, nghiến răng cho Cố Tương một cái tát.
Cái tát mạnh đến mức làm Cố Tương ngã nhào xuống đất.
Không đợi Cố Tương đứng dậy, ông ta đã túm lấy cổ áo cô ấy kéo cô ấy lên, ấn mạnh vào tường, cuồng loạn nói: "Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, cô cũng đừng mong sống."
Mắt Cố Tương đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi không ngừng, nửa mặt đã sưng đỏ lên, khóe miệng còn rỉ máu.
Giản Dao không nhịn được tiến lên ngăn lão gia Thẩm lại, nói: "Chú Thẩm, có gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân."
"Tôi không có cách nào nói chuyện đàng hoàng với người phụ nữ này, con trai tôi gặp phải chuyện này đều là vì cô ta."
Trong lòng lão gia Thẩm đương nhiên hiểu rõ, vụ việc Thẩm Dịch bị xe đâm rất có khả năng là đòn trả thù của Trình An Đường. Ông ta thương yêu cô con gái nhỏ Trình Vong Ưu nhất, con gái cưng của mình bị người ta đưa vào nhà giam, ở trong đó chịu khổ và còn thử tự sát, làm sao Trình An Đường có thể nuốt trôi cục tức này.
Ông ta chỉ không ngờ đòn trả thù sẽ đến nhanh vậy.
Ông ta tức giận liếc nhìn Cố Tương một cái, thật sự chỉ ước được bóp chết cô ấy.
Phó Thịnh Niên an ủi ông ta vài câu, ông ta thở dài một hơi, ngồi xuống ghế, âu lo chờ đợi hơn mười phút, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Thấy bác sĩ đi ra, ông ta lập tức đứng dậy đi đến.
"Con trai tôi thế nào rồi?".
"Đã qua cơn nguy kịch, nhưng chân bị thương khá nặng, có lẽ..."
Đôi mắt lão gia Thẩm đỏ hoe, nói: "Có lẽ gì?"
"Bây giờ chưa thể nói chắc được điều gì."
"Chân con trai tôi bị tàn phế rồi sao?"
"Có phục hồi hoàn toàn được hay không, phải xem tình trạng phục hồi sau này."
Lão gia Thẩm suýt nữa thì tầm mắt tối sầm, ngất đi.
Lời bác sĩ khiến ông ta tức đến mất lý trí, ông ta quay người lao về phía Cố Tương, Cố Tương hoảng sợ ôm đầu co người run rẩy dưới đất. Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của lão gia Thẩm đoán chừng là đã có lòng giết cô ấy rồi.
Phó Thịnh Niên và Giản Dao ngăn ông ta lại, không để ông ta làm hại Cố Tương thêm nữa.
Không lâu sau, Thẩm Dịch được chuyển đến phòng bệnh, mẹ anh ta nhanh chóng đến nơi, cùng lão gia đứng bên giường, bọn họ không cho phép Cố Tương đến gần nửa bước.
Cố Tương chỉ có thể đứng canh ngoài cửa, thông qua cửa kính phòng bệnh nhìn Thẩm Dich.
Anh ta vẫn chưa tỉnh lại, trên người có rất nhiều vết thương, hai chân bị bó bột dày, mặt mày xám ngắt.
Cô ấy thật sự không dám tin Thẩm Dịch sẽ vì cứu cô ấy mà lại có thể không màng đến tính
mạng của mình, cô ấy rất muốn bước vào ở bên cạnh anh ta.
Cảnh sát gấp rút đến tìm hiểu tình hình, tra xem lại camera ở đoạn đường xảy ra vụ việc. Phương tiện gây tai nạn đã được xác định, tin chắc sẽ sớm tìm ra chủ xe gây tai nạn.
Giản Dao an ủi Cố Tương vài câu, cùng Phó Thịnh Niên đưa cô ấy về căn hộ.
Hai người ở lại căn hộ đến tối, cô ấy muốn nấu cho Cố Tương chút gì đó ăn, nhưng tay nghề nấu ăn của cô quá tệ, trong tủ lạnh chẳng có gì hết, cô chỉ có thể đặt đồ ăn qua điện thoại.
Đợi đồ ăn giao đến rồi, cô khuyên Cố Tương ăn một chút. Đến tối hơn chín giờ, khi đã dỗ Cố Tương ngủ xong, cô cùng Phó Thịnh Niên rời đi.
Trên đường về, cô hơi mệt mỏi, đầu tựa vào vai Phó Thịnh Niên suốt đoạn đường.
Anh tưởng cô ngủ rồi nên không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, rất yên tĩnh.

Nhận xét
Đăng nhận xét