[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 264 "Có anh ở đây, em không cần sợ điều gì"

Lúc xe gần đến biệt thự nhà họ Phó, cô mở mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Góc nghiêng khuôn mặt của anh rất đẹp, sống mũi rất thẳng.

"Nếu mệt thì ngủ tiếp đi." Phó Thịnh Niên cảm nhận được ánh mắt của cô, cúi đầu mỉm cười với cô.

"Anh nghĩ bây giờ Giản Thi còn thích anh không?"

"Thích hay không, không liên quan đến anh."

"Bây giờ cô ta là vợ sắp cưới của La Tây, cô ta nói mình bị mất trí nhớ"

"Giả đấy."

Cô khẽ ừ, đồng ý với lời của Phó Thịnh Niên, cô cũng cảm thấy bệnh mất trí nhớ của Giản Thi là giả vờ.

"Nếu Giản Thi vì tình mà sinh hận với anh..." Cô không nói tiếp được những lời phía sau, trực giác mách bảo cô lần này Giản Thi trở về rất khác trước.

Nếu Giản Thi hận đến mức muốn lôi Phó Thịnh Niên cùng chết, hoặc vì cô mà không muốn để Phó Thịnh Niên sống yên ổn, âm mưu nhắm vào Phó Thịnh Niên, thì tình cảnh của anh cũng không khá hơn cô là bao.

Trước đây cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cho rằng Giản Thi không thể làm tổn thương Phó Thịnh Niên, mũi nhọn sẽ chỉ nhắm vào cô, nhưng chuyện không may của Thẩm Dịch khiến cô có phần lo lắng.

"Đừng nghĩ quá nhiều." Phó Thịnh Niên cười, nhéo nhẹ má cô, nói: "Cái đầu nhỏ của em cần được nghỉ ngơi một lát, cả ngày nghĩ nhiều vậy, có mệt không?"

"Mệt"

Ngày nào Giản Thi và Mạnh Mỹ Trúc vẫn còn nhảy nhót tưng bừng thì ngày đó thần kinh của cô luôn căng thẳng, không thể thư giãn.

"Có anh ở đây, em không cần sợ gì cả."

Phó Thịnh Niên trấn an cô, ngón tay thon dài khớp xương hiện rõ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi anh đào của cô.

Cô nhếch môi, tựa đầu vào vai anh.

Xe dừng hẳn trong sân biệt thự nhà họ Phó, cô theo Phó Thịnh Niên xuống xe, anh nắm tay cô, dẫn cô vào nhà, lên lầu, rất kiên nhẫn đưa cô đến cửa phòng.

"Nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nghĩ nhiều."

Cô gật đầu, đẩy cửa phòng bước vào.

Phó Thịnh Niên đứng ngoài cửa, nhìn cô đóng cửa lại, sau đó quay người về phòng.

Tắm xong, anh nằm lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa ngủ được bao lâu thì anh đã bị tiếng sấm ầm ầm đánh thức.

Anh ngủ rất nông, chỉ cần có tiếng động là dễ tỉnh lại, huống hồ là tiếng sấm vang trời.

Vừa nghĩ đến bây giờ Giản Dao rất sợ sấm, anh lập tức ngồi dậy rời khỏi phòng.

Phòng đối diện sáng đèn, ánh sáng lọt qua khe cửa chiếu ra ngoài. Anh gõ nhẹ cửa, không ai trả lời, anh không nghĩ gì đã mà đẩy cửa bước vào.

Trên giường không thấy bóng dáng Giản Dao, bên ngoài sấm chớp đùng đùng, có lẽ cô không dám ra ban công, ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại ở phòng tắm.

Cửa hé mở, qua khe cửa anh thấy Giản Dao đang ngồi co rúm trong bồn tắm.

Cô vùi mặt vào giữa đầu gối, hai tay bịt tai, cơ thể hơi run rẩy.

Anh đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đến bên cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc.

"Đừng sợ, anh ở đây."

Anh biết cô lại nhớ đến chuyện Ngô Thanh Phong và Ngô Tuấn đã làm với cô trong đêm mưa bão, trong đầu anh cũng lướt qua hình ảnh cô nằm trong vũng máu thoi thóp. Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng đó trái tim anh như bị ai véo, đau thở không nổi.

Anh bế cô ra khỏi bồn tắm, cô co người thành một cục bông bé nhỏ mềm mại trong vòng tay anh, cơ thể cô rất lạnh, anh có thể cảm nhận được cô vẫn đang run rẩy.

Anh đi ra phòng tắm, đi thẳng trở về phòng mình, đặt Giản Dao lên giường rồi đắp chăn cho cô, sau đó chui vào chăn, ôm trọn cả người cô vào lòng, ôm cô rất chặt.

Chăn phủ kín đầu hai người, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Mùi hương thân thuộc của anh khiến nỗi hoảng sợ và căng thẳng của cô dần dần bình tĩnh lại, nhưng tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên bên ngoài vẫn khiến cô khó mà ngủ được. Cô ngước mắt nhìn Phó Thịnh Niên, gương mặt anh trong không gian mờ tối không rõ ràng lắm, nhưng đôi mắt đen dịu dàng lại rất rõ, đôi mắt đó đang nhìn cô không chớp mắt.

"Thấy đỡ hơn chưa?"

Cô khẽ ừ một tiếng, giọng khàn khàn.

Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt dịu dàng đắm đuối.

"Có anh đây, em không cần sợ gì nữa."

Câu này anh đã nói lần thứ hai.

Trong lòng Giản Dao bất chợt ấm áp, nhưng cũng không tránh khỏi suy tính thiệt hơn.

"Sao anh có thể luôn ở bên tôi được."

Không ai có thể mãi mãi ở bên ai, cô và Phó Thịnh Niên đã ly hôn, cô không dám có bất kỳ suy nghĩ viễn vông nào, hơn nữa, đến giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, cô thực sự không thể làm được chuyện sau khi mất đi một đứa con mà vẫn sống bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Anh sẽ luôn ở đây."

Anh nói rất chắc chắn từng chữ một.

Cô không kìm được, mũi cay xè, nước mắt rơi từng giọt lớn.

"Đừng khóc, anh không thích thấy em khóc."

Anh lau nước mắt cho cô, ôm chặt cô vào lòng.

Cô tựa người trong vòng tay anh, trái tim bất an của cô dần trở nên bình ổn, rất có cảm giác an toàn, tiếng sấm đáng sợ không lâu sau đã bị cô xem nhẹ, mí mắt cô bắt đầu nặng trĩu, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, mở mắt ra, bên ngoài trời vẫn đang mưa, mưa rất lớn, tiếng mưa rào rào, nhưng không còn sấm nữa.

Cô chui ra khỏi chăn, không thấy Phó Thịnh Niên đâu. Uể oải nằm thêm trên giường một lúc rồi bò dậy, trở về phòng mình rửa mặt.

Thay quần áo xong, cô ra khỏi phòng. Lúc đi qua phòng sách thì cửa đang mở, cô thấy Điền Dã và Phó Thịnh Niên đang ngồi trên sofa, bàn luận về vụ Thẩm Dịch bị xe tông.

Cảnh sát đã tìm ra chủ xe gây tai nạn, đó là tài xế của Trình An Đường, Vương Tán. Ngày xảy ra sự việc, Vương Tán bị Trình An Đường sa thải, chiếc xe mà ông ta lái là xe riêng của bản thân, thái độ nhận lỗi rất thành khẩn, sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.

Ông ta tông bị thương người khác rồi bỏ trốn, ngoài bồi thường thì có lẽ còn phải chịu trách nhiệm hình sự, có khả năng sẽ bị phạt khoảng năm năm.

Rất rõ ràng, Vương Tán là do Trình An Đường cố ý sắp đặt, lúc đó chắc hẳn ông ta nhắm vào Cố Tương mà lao đến, chỉ là không ngờ Thẩm Dịch đột nhiên xuất hiện đẩy Cố Tương ra, tự mình chịu xe tông.

Nhưng dù Cố Tương hay Thẩm Dịch bị tông, Trình An Đường cũng không quan tâm, mục tiêu trả thù của ông ta vốn dĩ là hai người họ, đâm ai cũng như nhau.

"Thẩm Dịch thế nào rồi?" Phó Thịnh Niên hỏi.

Điền Dã đáp: "Tỉnh rồi, nhưng tinh thần không tốt lắm, anh ta muốn gặp cô Cố, nhưng hai vợ chồng nhà họ Thẩm không đồng ý, đang một mình giận dỗi."

Sáng nay anh ta đã đến phòng bệnh thăm Thẩm Dịch, thấy đồ đạc bị ném lung tung. Tính nết Thẩm Dịch rất cáu kỉnh, không chịu ăn uống, lão gia Thẩm vì anh ta giận dỗi cũng giận theo, hai người đối đầu lẫn nhau, không ai chịu nhường.

"Bảo tài xế chuẩn bị xe, lát nữa tôi đến bệnh viện thăm anh ta."

Điền Dã gật đầu, đứng dậy định đi làm việc Phó Thịnh Niên giao, đột nhiên phát hiện Giản Dao đứng ở cửa phòng sách, anh ta gật đầu với Giản Dao, nói một câu chào buổi sáng.

Giản Dao đáp lại một tiếng xin chào, rồi bước vào phòng sách.

Điền Dã rất biết điều rời đi.

Giản Dao đi thẳng đến trước mặt Phó Thịnh Niên, ngồi xuống bên cạnh anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em đi với anh, nếu có thể đón được Cố Tương, đưa Cố Tương cùng đi theo thì càng tốt."

"Đều nghe theo em."

Phó Thịnh Niên cười, vươn tay ôm choàng qua vai cô, kéo cô vào lòng.

Má cô áp vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Cô nhớ lại những lời anh nói đêm qua, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen sâu lắng như nước.

Cô nhìn anh không dời mắt rất lâu, anh khẽ cười một tiếng, hỏi cô: "Sao nhìn anh như vậy?"


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"