[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 265 "Anh muốn càng thân mật hơn"

Giản Dao cũng không biết tại sao mình lại nhìn anh như vậy, trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành, cứ cảm thấy Phó Thịnh Niên sẽ vì cô mà gặp chuyện.

Có lẽ là do vụ tai nạn của Thẩm Dịch đã gây sang chấn tâm lý cho cô, cô hy vọng chỉ là mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng cảm giác đó cứ quanh quẩn mãi trong lòng, khiến cô hơi bất an. "Em lại suy nghĩ lung tung rồi phải không?"

Phó Thịnh Niên đã đoán được tâm tư của cô, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của cô, nói: "Đừng nghĩ lung tung nữa."

"Tôi không có nghĩ lung tung."

"Được rồi, đi ăn sáng với anh."

Cô gật đầu, ngồi dậy từ trong lòng anh.

Anh cũng đứng lên theo, nắm bàn tay nhỏ của cô, kéo cô ra khỏi phòng sách, xuống lầu đến phòng ăn.

Bữa sáng của cô không phải lại là một quả táo, mà là một đĩa trái cây tổng hợp.

Nhìn đĩa trái cây đã được gọt vỏ và cắt thành miếng, các loại trái cây phong phú hơn rất nhiều, cô hài lòng cười nhẹ, kéo ghế ngồi xuống, cầm nĩa ghim hoa quả ăn từ tốn.

Phó Thịnh Niên nhìn dáng vẻ hài lòng của cô, khóe môi hơi nhếch, tâm trạng rất tốt.

Sau bữa ăn, hai người đến chung cư Ám Hương đón Cố Tương, và đi thẳng đến Bệnh viện Trung tâm.

Cố Tương không ngủ cả đêm, quầng thâm mắt rất đậm, hốc mắt cũng đỏ, trông không có tinh thần cho lắm.

Đến cửa phòng bệnh, cô ấy không dám vào, nhưng mà có Giản Dao đẩy cửa phòng bệnh, kéo cô ấy vào.

Phát hiện mẹ Thẩm đang canh chừng bên giường, Cố Tương muốn chào hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng thì sắc mặt mẹ Thẩm đã trở nên khó coi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cô đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói không cho phép cô đến thăm con trai tôi sao!"

Thẩm Dịch đang tỉnh táo, thấy Cố Tương đi cùng Giản Dao vào, đôi mắt liền sáng lên. Anh ta nhìn cô ấy từ đầu đến chân, xác định cô ấy không bị thương gì, thần kinh đang căng thẳng của anh ta mới thả lỏng.

Anh ta không để ý đến lời mẹ mình, đưa tay về phía Cố Tương, nói: "Em lại đây."

Cố Tương ngoan ngoãn bước tới, muốn nắm tay Thẩm Dịch nhưng bị mẹ Thẩm đánh vào mu bàn tay tách ra.

Mu bàn tay cô ấy bị đánh đỏ lên, nước mắt ấm ức trào ra.

"Con trai tôi vì cô mà tống con bé Vong Ưu vào tù, chúng tôi với nhà họ Trình đã kết thù oán, tai nan lần này là Trình An Đường cố ý giở trò, ông ta để tài xế gánh tội, chúng tôi không làm gì được ông ta. Con trai tôi đã quanh quần bên cô hơn một năm rồi, con trai tôi đối xử với cô có tốt không, trong lòng cô có lẽ đã biết, nhưng cô đối xử với nó thế nào? Tôi là một người mẹ, tôi hy vọng con trai tôi sẽ chung sống bên người con gái mà nó thích, nên tôi luôn mở một mắt nhắm một mắt, nhưng hôm qua con trai tôi đã vì cô mà xảy ra chuyện, tôi không thể tiếp tục ngồi yên làm lơ được nữa."

Mẹ Thẩm nói một cách vô cùng tức giận, chỉ tay ra cửa phòng bệnh, nói: "Cô đi ra ngoài, sau này đừng đến nữa."

Cố Tương lắc đầu, cô ấy không muốn đi, cô ấy biết Thẩm Dịch bị xe đâm là vì cô ấy, trong lòng cô ấy cũng không dễ chịu, nhưng cô ấy lạnh nhạt với Thẩm Dịch thời gian dài vậy là có lý do, thế là cô ấy không nhịn được mà tự biện hộ cho bản thân.

"Cháu đã từng mang thai con của Thẩm Dịch, anh ta vì muốn cưới Trình Vong Ưu mà bảo cháu phá thai, còn chia tay với cháu, chuyện này chắc chắn dì không biết đâu nhỉ?"

Mẹ Thẩm nghe xong, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Dịch đang nằm trên giường.

Thẩm Dịch rất chột dạ, vội vàng quay mặt đi nhìn cửa sổ.

"Còn có chuyện này sao?" Mẹ Thẩm tức mà không trút ra được, nói: "Con của con... con... thằng nhóc này.."

Bà ta tức giận vỗ mạnh vào vai Thẩm Dịch hai cái, nhưng sợ làm anh ta đau nên không dám dùng sức.

Thẩm Dịch giả vờ đau, kêu oai oái hai tiếng: "Mẹ, mẹ đừng đánh, con đau."

"Con còn biết đau à?"

"Chuyện trước đây con cũng rất hối hận, hối hận đến mức xanh ruột rồi."

"Chuyện này bố con biết không?"

Thẩm Dịch bất đắc dĩ nói: "Không biết."

Cố Tương mang thai, bố mẹ anh ta đều không biết, quyết định để Cố Tương bỏ đứa bé là do anh ta quyết định, vì anh ta không dám nói với bố mẹ, anh ta biết bọn họ sẽ không đồng ý cho một người phụ nữ bình thường như Cố Tương gả vào nhà họ Thẩm.

"Thằng nhóc xấu xa, đau chết con cho rồi."

Mẹ Thẩm là người hiểu biết lý lẽ, bà ta không biết Cố Tương từng trải qua những chuyện này, bây giờ sự giận dữ và trách móc trong lòng dành cho Cố Tương thoáng cái không biết trút vào đâu, thế là dứt khoát lại vung tay đánh vào vai Thẩm Dịch vài cái.

Lần này Thẩm Dịch không giả vờ đau nữa, để mặc bà ta đánh.

Đợi bà ta đánh đủ và dừng lại, anh ta nhỏ giọng thì thầm: "Con biết sai rồi, con muốn bù đắp, mẹ giúp con khuyên bố nhiều hơn nhé."

Mẹ Thẩm im lặng không đáp, trong lúc nhất thời bà ta cũng không biết phải làm sao, nhưng bà ta không còn xúc động muốn đuổi Cố Tương đi như vừa rồi nữa.

Cố Tương cẩn thận tiến lại gần Thẩm Dịch, nắm tay anh ta.

Bà ta đứng dậy, nhường chỗ cho Cố Tương ngồi cạnh giường.

"Tôi về nấu cho nó ít canh xương."

Dõi theo mẹ ra khỏi phòng bệnh rồi, Thẩm Dịch thở dài một hơi, không để ý đến Phó Thịnh Niên và Giản Dao còn đang ở đây, mà ôm chầm Cố Tương vào lòng.

Cố Tương giãy giụa vài cái, nghe Thẩm Dịch kêu đau, cô ấy không dám dùng sức nữa.

"Em còn giận anh không?"

"Ừ."

"Anh đã vì em mà tàn phế một đôi chân rồi, em còn giận anh sao?"

"Là anh đáng đời, ai bảo anh cứu tôi làm gì."

Cố Tương nói lời giận dỗi, nhưng nước mắt cứ rơi liên tục.

"Anh thật sự biết sai rồi, em cho anh một cơ hội đi, để anh bù đắp đầy đủ cho em, anh thề nhất định sẽ yêu thương em hết mực."

Vẻ mặt Thẩm Dịch nghiêm túc, có thể thấy anh ta đã quyết tâm.

Cố Tương lau nước mắt, không trả lời anh ta, anh ta lại nói: "Em lập tức chia tay với Giang Duy đi."

Chưa đợi Cố Tương nói gì, Giản Dao đã chen vào một câu: "Cô ấy không có yêu đương với Giang Duy, hai người chỉ là đồng nghiệp bình thường."

Cố Tương trừng mắt nhìn cô một cái, cô biết mình nói nhiều rồi, vội kéo Phó Thịnh Niên ra khỏi phòng bệnh, để Thẩm Dịch và Cố Tương tiếp tục tình cảm.

Dù Cố Tương có tha thứ cho Thẩm Dịch hay không, nhưng sau chuyện này, có lẽ Cố Tương sẽ không còn lạnh nhạt với Thẩm Dịch như trước nữa.

Bên ngoài người chờ thang máy quá đông, Giản Dao nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn chín giờ rồi, vì để tiết kiệm thời gian, cô kéo Phó Thịnh Niên đi cầu thang ra khỏi khu nội trú.

Sau khi lên xe, chưa kịp bảo tài xế đưa Phó Thịnh Niên đến công ty trước, rồi đưa cô về sau thì Phó Thịnh Niên đã nhanh miệng cướp lời cô, bảo tài xế: "Về nhà."

Cô ngạc nhiên, lấy làm lạ nhìn anh: "Đang trong tuần, anh không đi làm à?"

"Hôm nay nhiệm vụ của anh là ở bên em."

"Tôi không cần anh ở bên."

"Vậy em ở bên anh."

RollsRoyce quay đầu về nhà họ Phó.

Xe dừng lại, hai vệ sĩ lập tức che ô chạy đến, mở cửa xe sau cho bọn họ, che ô và che chở đưa bọn họ vào nhà.

Cô đang thay dép ở huyền quan thì đột nhiên bị một đôi tay ôm ngang eo. Phó Thịnh Niên ôm cô từ phía sau, cằm tựa vào vai cô, cười khẽ nói: "Quan hệ của Thẩm Dịch và Cố Tương đã hòa giải rồi, quan hệ của chúng ta có phải cũng nên thân mật hơn chút không?"

Cô giả bộ ngốc nghếch, hỏi: "Thân mật hơn là sao?"

"Em nói xem?"

"Tôi không biết."

Anh buông cô ra, bước hai bước đến trước mặt cô, cười nhẹ nhìn cô, nói: "Chúng ta đã lâu rồi chưa..."

"Tôi hơi mệt." Cô ngắt lời anh, ra vẻ bình tĩnh giả vờ vươn vai, thoáng nhìn tay áo bên phải bị mưa làm ướt một chút, cô vội nói: "Áo tôi ướt rồi, tôi lên phòng thay quần áo trước."

Cô bỏ Phó Thịnh Niên lại, vội vàng chạy lên lầu, lòng bàn chân như được lau dầu, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Phó Thịnh Niên mỉm cười đầy ý vị, biết rõ cô đang cố tình giả ngốc, liền rảo bước dài đuổi theo.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"