[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 266 "Chờ anh chịu trách nhiệm với em"
Anh đi đến trước cửa phòng của Giản Dao, lịch sự gõ cửa, bên trong vang lên tiếng nói hoảng hốt: "Đừng vào."
Nghe ra giọng điệu Giản Dao có vẻ không ổn, anh lập tức đẩy cửa bước vào.
Giản Dao đang cởi đồ dở dang, cúc áo ở cổ áo vẫn chưa được tháo hết nên cổ áo mắc lại ở cổ, áo kẹt lại không lên cũng không xuống được, phần tay áo bị mưa làm ướt dính sát vào cánh tay, rất khó cởi ra.
"Anh đừng vào đây."
Nghe tiếng bước chân quen thuộc đang tiến gần, cô cảm thấy rất quẫn bách, nhưng cũng không muốn tìm chỗ nào để chui vào, bởi lẽ lúc này, đầu cô bị áo đang cởi một nửa che khuất rồi, không thể nhìn thấy mặt Phó Thịnh Niên, không biết biểu cảm hiện tại của anh thế nào.
Vạt áo bị cô kéo lên quá eo, hoàn toàn bị mắc lại, tay cô cũng giơ cao, vòng eo mảnh mai đập vào mắt Phó Thịnh Niên, khiến anh không khỏi nuốt nước bọt, kìm nén cơn khao khát muốn cô, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng giúp cô gỡ áo dang ket ra.
Tóc cô hơi rối, khuôn mặt đỏ bừng, rủ mắt không dám nhìn anh.
"Em đang căng thẳng?"
Cô lắc đầu, cứng miệng nói: "Tôi không căng thẳng."
"Vậy sao không biết cởi áo nữa rồi."
Phần cúc ở áo cổ chưa được tháo, cởi trực tiếp vậy không mắc mới lạ.
Nghĩ đến dáng vẻ ngu ngơ ban nãy của cô, anh bật cười, đưa tay giúp cô tháo cúc áo cổ.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay anh, nói: "Anh làm gì vậy?"
"Không phải em muốn thay áo ướt sao?"
"Không cần anh giúp, tôi tự làm."
Cô quay lưng lại với anh, đôi tay nhỏ nắm cúc áo ở cổ nhưng lề mề không tháo ra. Cô không nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, biết rằng anh vẫn đang đứng sau lưng mình.
"Anh ra ngoài!"
"Nếu anh từ chối thì sao?"
"Anh đừng quậy phá nữa."
Anh tiến lên một bước, ôm cô từ phía sau, thân thể đột nhiên áp xuống, cô làm gì chịu nổi sức nặng của anh nên bị anh ép ngã về phía trước, cả người ngã lên chiếc giường êm ái.
Ngực anh áp sát lưng cô, hai tay ôm eo cô, gò má vùi vào hõm cổ cô, hơi thở ấm áp của anh bao quanh cổ cô.
"Cho anh không?"
Cô vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng bị anh đè sít sao, gần như không thể động đậy.
"Không!"
"Vẫn bướng thế?"
"Anh đứng dậy đi."
Phó Thịnh Niên cười bất lực một cái, nhưng vẫn rất nghe lời mà đứng dậy.
Cô nằm úp mặt xuống giường không động đậy, mặt vùi trong chăn, làu bàu nói: "Anh ra ngoài đi."
Anh từ trên cao nhìn xuống thân hình quyến rũ của cô, yết hầu chuyển động, không những không ra ngoài mà còn đưa tay kéo cô dậy khỏi giường, nắm cằm cô, đã không thể nhịn được nữa, hết sức bá đạo hôn lên môi cô.
Giản Dao chỉ cảm thấy nụ hôn của anh như gió táp mưa rào kín không kẽ hở, không cho cô chút cơ hội nào để thở. Cô bị hôn đến chóng mặt choáng váng, nhưng nụ hôn này không kéo dài bao lâu. Lúc cô vẫn đang thở dốc, cơ thể đã bị nhấc bổng lên, được Phó Thịnh Niên vác lên vai đưa vào phòng tắm.
Sau đó cô trải qua một trận chiến lớn...
Cuối cùng cô cũng không nhớ mình đã ngủ như thế nào.
Khi tỉnh dậy, cô đang nằm trong vòng tay Phó Thịnh Niên, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát rồi ghép lại, vừa đau vừa mỏi, cô không muốn động đậy chút nào.
Phó Thịnh Niên còn chưa tỉnh, ngủ rất say, có vẻ như hôm qua anh đã mệt đến kiệt sức rồi.
Cô từ từ bò dậy, thấy bên giường có một chiếc khăn tắm bị ném ở đó, cô bèn kéo khăn tắm quấn quanh người, nén đau nhức toàn thân mà bước xuống giường. Ai ngờ hai chân mỏi nhừ không có chút sức lực, vừa chạm đất đã khuỵu gối quỳ xuống sàn.
Phó Thịnh Niên nghe thấy động tĩnh, tỉnh dậy.
Thấy cô đang quỳ trên sàn, một tay kéo khăn tắm che ngực, ngay cả sức đứng lên cũng không có, anh liền ngồi dậy khoác áo choàng tắm, bế cô từ dưới đất lên đặt lại giường.
"Muốn làm gì?"
Vẻ mặt cô đau khổ, không biết nên giận hay nên cười, nói: "Anh dùng sức hơi quá rồi đấy."
"Hết cách, anh quá muốn em."
Kìm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng đạt được mong muốn.
Anh cười ôm chặt cô, làm nũng vùi mặt vào vai cô, đôi môi mỏng còn hôn nhẹ lên vai, thì thầm: "Hôm nay anh cũng không muốn đến công ty, muốn ở bên em."
Giản Dao nghe vậy thì cơ thể run nhẹ một cái, nói: "Đừng... công ty vẫn phải đi chứ."
"Không muốn anh ở nhà với em sao?"
Cô lắc đầu như trống bỏi, nghĩ đến dáng vẻ quyết liệt như hận không thể nuốt chửng cô vào bụng vào tối qua của anh, cô lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Cô biết ngay mình không nên dọn đến đây cho Phó Thịnh Niên cơ hội mà, chỉ cần lơ là một chút là anh đã được như ý.
"Hình như anh hiểu lầm gì đó rồi, mọi người đều là người lớn, chuyện tối qua chỉ là tôi không cần thận..."
Chưa kịp nói hết câu, Phó Thịnh Niên đã cười khẽ, ngắt lời cô: "Ngủ với anh xong rồi, là muốn không chịu trách nhiệm sao?"
"Anh đang chờ em chịu trách nhiệm với anh đấy."
"Em định chịu trách nhiệm thế nào, hửm?"
Mặt anh vùi vào vai cô, thỉnh thoảng lại in vào một nụ hôn nóng hổi, cô chịu không nổi nữa rồi, vội đẩy anh ra.
"Anh đừng như vậy."
"Anh đang nghiêm túc mà."
"Tôi mới nói rồi, mọi người đều là người trưởng thành, anh hiểu ý tôi chứ?"
Phó Thịnh Niên im lặng, tất nhiên anh hiểu ý của Giản Dao, chỉ là điều này không giống như anh mong đợi cho lắm.
"Dọn vào nhà họ Phó là một quyết định sai lầm."
Giản Dao bình tĩnh rồi ngẫm nghĩ, không để Phó Thịnh Niên có cơ hội phản bác, nhấn mạnh từng chữ nói: "Hôm nay tôi sẽ thu dọn đồ về nhà, chuyện này không thương lượng. Anh đừng hòng ngăn cản tôi, tôi không muốn tiếp tục sống cùng anh."
"Dao Dao, em đừng cứng đầu như vậy, anh đón em về đây là vì lo cho sự an toàn của em."
"Anh ra ngoài đi, tôi phải thay đồ."
"Dao Dao..."
"Ra ngoài!"
Cô không thể tin được mình thế mà chỉ một thoáng không cẩn thận lại rơi vào tay Phó Thịnh Niên lần nữa, điều đáng xấu hổ là, cô không ghét những gì đã xảy ra tối qua.
Trong lòng cô không khỏi có phần hoảng loạn, sợ mình sẽ càng lún sâu hơn.
Đợi Phó Thịnh Niên rời khỏi phòng, cô ấy ngã vật ra giường, phải mất một lúc lâu mới dần lấy lại sức, cuối cùng cũng đủ lực để rời khỏi giường.
Cô vịn eo vào phòng tắm rửa mặt, nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, cũng không định ăn sáng, trực tiếp gọi Quân Quân và Thu Nguyệt đến giúp cô thu dọn đồ đạc.
Phó Thịnh Niên nhìn hai người tay chân lanh lẹ, chẳng mấy chốc đã thu dọn xong hành lý của Giản Dao, khuôn mặt điển trai tối sầm lại.
"Em thực sự muốn đi?"
Giản Dao cũng làm mặt lạnh lùng, ra vẻ không thèm đoái hoài đến anh, nói: "Phải."
"Anh không cho phép."
"Anh là gì của tôi, dựa vào đâu mà hạn chế tự do của tôi?"
"Em đang trong tình cảnh nào còn cần anh nhắc nhở em sao?"
"Tôi có vệ sĩ, không nhọc lòng anh Phó lo lắng." "Em..." 11
Cô lại bắt đầu gọi anh là anh Phó rồi.
Cái cách xưng hô đó từ miệng cô nói ra, anh nghe thế nào cũng thấy nghễnh ngãng khó chiu.
Rất hiển nhiên là cô muốn kéo giãn khoảng cách với anh, nhưng rõ ràng là hai người tối qua đã mặn nồng đến vậy...
Chẳng lẽ anh quá vội vàng, khiến cô phản cảm?
Quân Quân và Thu Nguyệt đã mang vali của Giản Dao đi về phía cầu thang, thấy cô cất bước đi theo, anh liền kéo cô lại, lôi về.
"Anh sai rồi, là anh quá nóng vội."
Thái độ và tốc độ nhận sai của anh khiến Giản Dao có hơi ngỡ ngàng.

Nhận xét
Đăng nhận xét