[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 267 "Anh Phó cũng lo được lo mất"

Anh là một người rất ít khi xin lỗi và nhận sai, cũng rất lạnh lùng, nhưng trước mặt cô, số lần anh nhận sai và xin lỗi nhiều đến mức cô không thể nhớ rõ, hơn nữa thái độ lần sau càng thêm nghiêm túc hơn lần trước.

Cô do dự một lúc, buông tay anh ra, nói: "Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi muốn về nhà"

"Vậy vấn đề an toàn của em thì sao?"

"Tự tôi lo liệu được."

Dù miệng nói vậy, nhưng cô biết Phó Thịnh Niên vẫn sẽ sắp xếp người bên cạnh cô.

"Nếu anh không muốn để lại biểu hiện xấu cho tôi, thì bây giờ tránh ra."

Thấy Phó Thịnh Niên đứng chắn trước mặt cô như một bức tường, bướng bỉnh không chịu tránh ra, cô đành phải đi vòng qua anh.

Anh theo cô xuống lầu, sắc mặt nghiêm trọng.

"Em không chịu trách nhiệm cũng không sao." Anh đang cố gắng giãy giụa lần cuối cùng.

Cô không nhịn được hơi muốn cười, đây vẫn là Phó Thịnh Niên bá đạo, vô lý, kiêu ngạo đến cùng cực sao?

Để giữ cô lại, anh quả thật đã nói hết mọi lời hay ý đẹp.

Cô quay đầu nhìn anh, rất hài lòng với dáng vẻ lo được lo mất của anh, đây đều là những gì cô từng trải qua, bây giờ cuối cùng anh cũng có thể đích thân trải nghiệm rồi.

"Tôi đi đây."

Cô thay giày ở huyền quan, nhanh chóng bước ra ngoài, không quay đầu lại.

Cô vừa đi tới gần xe, Phó Thịnh Niên đã chạy theo, chộp lấy cánh tay của cô.

"Đi thật?"

"Chứ sao?"

"Anh không muốn em đi"

Thời gian cô ở đây ngắn đến mức anh cảm thấy như một giấc mơ. Anh vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng anh đã có một phút bốc đồng, khoảng cách cơ thể đã gần hơn, nhưng khoảng cách trái tim... dường như càng xa hơn.

Anh đột nhiên không thể hiểu được suy nghĩ của Giản Dao.

"Tôi phải đi, anh bỏ tay ra."

Giọng điệu của Giản Dao kiên quyết.

Phó Thịnh Niên sau khi giằng co vài phút thì cuối cùng cũng buông tay.

Anh nhìn Giản Dao ngồi vào xe, Quân Quân và Thu Nguyệt cũng lên xe, chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi ngay trước mắt anh, lòng anh không hiểu sao cảm thấy bồn chồn.

Đều tại anh không kiềm chế được.

Anh nhớ cô quá, nhớ sự quen thuộc đến từ mùi hương trên người cô và cảm giác mềm như bông khiến anh không thể kiềm chế...

Trên đường về, đầu óc Giản Dao chỉ toàn là hình ảnh Phó Thịnh Niên lo được lo mất.

Cô ngơ ngác một lúc lâu, xe đã vào khu Biệt thự Đỉnh Vàng mà cô vẫn không để ý. Qua một lúc, cho đến khi Quân Quân gọi, cô mới nhận ra hai người đã về đến nhà.

Cô xuống xe, ánh mắt vô thức nhìn về căn nhà đối diện. Trong sân nhà đó đang đậu hai chiếc xe, một chiếc là của Hàn Mịch, chiếc còn lại không biết của ai.

"Chị Dao Dao, vào nhà đi."

Cô "ừ" một tiếng, theo Quân Quân và Thu Nguyệt bước lên bậc thềm.

Vào nhà, cô đang thay dép trong huyền quan, Đại Thụ không biết từ đâu chạy ra, đột nhiên nhào đến bên chân cô và cọ cọ vào chân, vừa cọ vừa kêu meo meo.

Cô cúi xuống bế mèo lên, phát hiện Đại Thụ lại mập lên, bế rất nặng tay.

"Chị Dao Dao, chị muốn ăn gì, em đi làm cho chị" Thu Nguyệt chớp mắt mong đợi hỏi cô.

Cô bé mèo ngồi xuống sofa, nghĩ một lúc rồi nói: "Làm ít trái cây là được."

Đúng là cô không được mập thêm nữa, cũng không được bồi bổ thêm.

Về khu Biệt thự Đỉnh Vàng chưa bao lâu, Giản Dao phát hiện vệ sĩ mà Phó Thịnh Niên sắp xếp đã đến, một lần đến hơn mười người. Lần này họ không ẩn mình trong bóng tối như trước, mà công khai đứng trong sân và tuần tra xung quanh.

Điền Dã đã sớm đến ban quản lý chào hỏi, dù nhóm vệ sĩ có đi lại trong khu biệt thự thì cũng sẽ không bị cảnh sát bắt đi vì có người báo cáo như lần trước.

Những tưởng sau khi chuyển khỏi nhà họ Phó trở về đây là cô có thể sống yên tĩnh chút, dù chỉ một ngày yên tĩnh, ai ngờ tối đó Phó Thịnh Niên đã dọn vào ở.

Anh vẫn ở phòng khách tầng hai, nhưng anh không làm phiền cô, cả đêm đều trung thực ở trong phòng khách.

Hôm sau, mới sáng sớm cô đã trở lại đoàn phim tiếp tục quay phim, sớm ngày quay hoàn tất bộ phim thì lòng cô mới sớm ngày yên ổn.

Thấm thoát, hai tuần đã trôi qua.

Phân cảnh của Giản Dao đã hoàn thành.

Kết quả giám định tinh thần của Mạnh Mỹ Trúc cũng đã có.

Phó Thịnh Niên đang xử lý giấy tờ trong văn phòng, Điền Dã gõ cửa bước vào, thông báo kết quả.

Anh khó tin nhìn Điền Dã, xác nhận lại lần nữa: "Bà ta thật sự giám định ra tinh thần bất thường?"

"Đúng vậy."

"Là giám định tư pháp do cảnh sát sắp xếp, không có ai can thiệp?"

"Đúng."

"Không thể nào"

Anh đặt tài liệu xuống, ngả người ra sau, tay khoác lên lưng ghế suy nghĩ một lúc, rồi hỏi:

"Mạnh Mỹ Trúc sẽ được đưa đến bệnh viện tâm thần nào?"

"Bệnh viện Thanh Sơn."

"Vậy anh đi một chuyến qua đó lo lót một chút, "chăm sóc" bà ta kỹ lưỡng vào."

Bất kể Mạnh Mỹ Trúc dùng cách nào qua mặt được giám định tinh thần, mặc dù bà ta có thể tạm thời trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật để vào bệnh viện tâm thần, nhưng sao anh có thể dễ dàng để bà ta sống tốt được.

Sau khi Điền Dã rời văn phòng đi làm việc anh giao, anh cầm điện thoại trên bàn gọi cho Giản Dao.

Lúc này, Giản Dao đang ngồi trong phòng sách, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc cúp Nữ diễn viên xuất sắc nhất mà cô đã nhờ người nhận thay tại Giải thưởng Kim Lộc tuần trước. Bởi Phó Thịnh Niên cực lực phản đối, bản thân cô không thể tham dự lễ trao giải, thật sự rất đáng tiếc.

Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ đang bay xa xăm.

Cô lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi, là Phó Thịnh Niên, cô cảm thấy không muốn nghe lắm, nhưng do dự một hồi vẫn quyết định bắt máy.

"Có chuyện gì?"

"Mạnh Mỹ Trúc sắp bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi."

Tin này khiến Giản Dao rất chấn động.

"Làm sao bà ta có thể qua mắt được giám định tinh thần tư pháp?"

Phó Thịnh Niên cũng không hiểu, nhưng giám định tinh thần là do cảnh sát yêu cầu, trong đó không có can thiệp từ con người, kết quả giám định có hiệu lực pháp lý.

"Có lẽ Mạnh Mỹ Trúc thật sự có vấn đề tinh thần."

Giản Dao im lặng.

Trong ấn tượng của cô, tinh thần của Mạnh Mỹ Trúc vẫn xem như bình thường, chỉ là tâm quá đen tối và vô cùng cực đoan...

"Em yên tâm, ngày tháng của bà ta trong bệnh viện tâm thần sẽ không dễ chịu đâu, anh bảo đảm với em."

Phó Thịnh Niên dứt lời, nhưng không nghe thấy Giản Dao đáp lại, nhìn vào màn hình điện thoại mới phát hiện Giản Dao đã cúp máy của anh

Anh đặt điện thoại xuống, sa sầm mặt cầm tài liệu tiếp tục xem.

Cửa văn phòng bị gõ một lát, tiếp đó là Mộ Tiểu Nhiễm bước vào, mang theo một ly cà phê vừa pha xong.

"Anh Thịnh Niên."

"Gọi tôi là Phó tổng, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi!" Phó Thịnh Niên không buồn ngẩng đầu, nghiêm nghị nói.

Mộ Tiểu Nhiễm bị dọa đến run rẩy giây lát, ly cà phê trong tay suýt nữa mất cân bằng làm cả ly đổ hết.

Cô ta mở to mắt nhìn Phó Thịnh Niên, không biết sao anh lại đột nhiên cáu gắt như vậy.

"Phó... Phó tổng." Cô ta vội vàng sửa miệng, cẩn thận đặt cà phê lên bàn.

Thấy sắc mặt Phó Thịnh Niên khó coi lạ thường, cô ta hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, cười nói: "Phó tổng thế này là có chuyện gì không vui sao?"

"Ra ngoài."

"Anh có tâm sự gì có thể nói với tôi, có lẽ tôi không giúp được gì, nhưng tôi là một người rất giỏi lắng nghe, ít nhất có thể giúp anh chia sẻ một chút."

Phó Thịnh Niên kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn cô ta, nói: "Cô còn muốn làm công việc này không?"

Cô ta giật thót tim, gật đầu nói: "Muốn làm."

"Vậy bây giờ cô lập tức cút ra ngoài cho tôi. Hôm nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Sắc mặt người đàn ông u ám, đôi mắt đen như ao nước chết sâu thẳm, toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên Mộ Tiểu Nhiễm thấy anh có dáng vẻ như vậy, sợ hãi quay người chạy ra ngoài.

Vì chạy quá vội, cô ta vừa ra khỏi văn phòng đã ngã một cú. Váy vừa ngắn vừa bó sát trên người khiến chân cô ta không thể vươn ra được, buộc phải quỳ cả hai gối, mặt úp xuống sàn như chó đang ăn cứt.

Tang San San đang ở phòng thư ký nghe thấy cô ta kêu to một tiếng, bèn đứng dậy khỏi ghế đi ngoài. Nhìn thấy cô ta quỳ sấp mặt, tư thế vừa hài hước vừa thảm hại, thì không nhịn được bật cười.

Thật là đáng đời!

Cả ngày đeo giày cao gót và mặc váy siêu ngắn đi lượn lờ trước mặt đàn ông, cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi chứ gì.

Cô ấy chẳng có ý định đỡ dậy, khiến Tiểu Nhiễm tức đến mức tự bò dậy, trừng mắt nhìn cô ấy, nói: "Cô đang cười trên nỗi đau của người khác gì chứ?"


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"