[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 268 "Cùng là phụ nữ, sao lại khác biệt nhiều đến vậy"

"Em gái Tiểu Nhiễm à, em nói vậy thì quá đáng quá, tôi cười trên nỗi đau người khác hồi nào?"

"Rõ ràng chị đang cười nhạo tôi!"

Tang San San nhìn cái mũi đỏ bừng của cô ta, không nhịn được lại bật cười.

Cô ta tức giận lao tới trước mặt Tang San San, nắm lấy tóc cô ấy. Sau một hồi giằng co, cô ta đập mạnh mặt của Tang San San xuống bàn.

Sau khi đập "bịch bịch" hai cái, mũi của Tang San San cũng đỏ ửng như của cô ta.

Tiểu Nhiễm hả giận, hài lòng buông tay, đẩy Tang San San trở lại ghế.

Tang San San dùng một tay xoa mũi, còn tay kia lấy ra một chiếc gương nhỏ từ trong ngăn kéo để soi mặt, phát hiện mũi bị đỏ ửng, tóc bị Mộ Tiểu Nhiễm giật rối như tổ quạ thì tức khắc nổi giận.

"Cô dám đánh tôi!"

Mộ Tiểu Nhiễm vốn định quay về chỗ ngồi, nghe thấy tiếng của cô ấy thì dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, nói: "Sao, có ý kiến gì?"

"Về tuổi tác tôi lớn hơn cô, về kinh nghiệm tôi cũng nhiều hơn cô, tôi làm việc ở Tập đoàn Phó Thị lâu hơn cô. Cô là cái thá gì mà dám động tay với tôi?"

"Chị chỉ là một người ham ăn lười làm! Từ khi tôi đến đây, chị đẩy hết công việc chạy vặt cho tôi, tôi đã không ưa chị rồi từ lâu rồi. Chị có tư cách gì để nói với tôi những điều đó?"

"Cô là hậu bối chẳng phải nên làm những việc này sao?"

"Ức hiếp người mới mà chị còn có lý à?"

Hai người từ lâu đã chướng mắt nhau, chỉ một câu không vừa ý nhau là lại động tay động chân.

Quản lý bộ phận thư ký rời chỗ ngồi hơn mười phút, khi quay lại thì thấy Tang San San và Mộ Tiểu Nhiễm đang túm tóc đánh nhau không tách ra được, đánh đến mức cả hai lăn ra đất, xé quần áo nhau, tát nhau...

"Các cô đang làm cái gì vậy? Trong giờ làm việc mà thế này thì ra thể thống gì?"

Quản lý thư ký tức giận quát lên.

Hai người như không nghe thấy lời ông ta, tiếp tục đánh đấm, miệng liên tục mắng chửi đổi phương.

Ông ta thử cố gắng can ngăn hai người nhưng hai người đánh nhau quá dữ dằn quá tàn nhẫn. Ông ta không thể tách ra nên đành phải gọi điện thông báo cho bộ phận an ninh điều vài người đến, như thế mới xem như tách được hai người phụ nữ điên này ra.

Dù bị bảo vệ tách ra rồi, nhưng hai người vẫn tức tối mà chửi bới lớn tiếng.

Quản lý thư ký đã ngoài bốn mươi, đã làm việc ở Tập đoàn Phó Thị hơn mười năm, nhưng ông ta chưa từng gặp cấp dưới xảo trá như Tang San San và Mộ Tiểu Nhiễm.

Một người có kinh nghiệm nhưng không tập trung vào công việc, suốt ngày chỉ nghĩ đến lén lười biếng, một người thì ăn mặc lòe loẹt, chỉ nghĩ đến việc quyến rũ ông chủ của mình. Nếu không phải phòng thư ký thiếu người, chưa tuyển được nhân tài càng ưu tú hơn thì ông ta đã cho hai người này cuốn gói cút khỏi đây từ

lâu.

Hai người đánh nhau không kéo ra được, tiếng chửi vang trời, đã làm kinh động đến Phó Thịnh Niên trong văn phòng.

Phó Thịnh Niên cứ làm lơ bọn họ, xử lý xong công việc trong tay mới mặc áo khoác vào, sải bước dài bước ra khỏi văn phòng.

Thấy bảo vệ đang giữ Tang San San và Mộ Tiểu Nhiễm. Hai người quần áo xộc xệch, mặt mũi toàn vết cào cấu, sắc mặt anh lập tức đen như đáy nồi.

"Bảo hai người này nộp đơn từ chức cho anh trong hôm nay." Sau khi nói xong câu đó với quản lý, anh đi thẳng về phía thang máy.

Mộ Tiểu Nhiễm sốt ruột, hét lên với bóng lưng anh: "Anh Thịnh Niên, là Tang San San ức hiếp tôi, cô ấy luôn ức hiếp tôi vì tôi là người mới, anh phải đòi lại công bằng cho tôi, tôi không thể mất việc được."

"Nhìn cái điệu bộ thấp hèn của cô kìa."

Tang San San vừa cười nhạo vừa chửi.

Cô ta tức giận nghiến răng, sau khi giãy thoát khỏi bảo vệ lại lao về phía Tang San San, Tang San San cũng không phải loại ăn chay, hai người lại lao vào đánh nhau.

Quản lý thư ký gần như bị hai người này chọc điên. Bọn họ kéo trình độ và cấp bậc của cả bộ phận thư ký xuống thấp rồi, thật sự không thể chịu nổi. Ông ta ngay cả bước nộp đơn từ chức cũng lược bỏ, trực tiếp bảo bảo vệ đuổi bọn họ ra khỏi tòa nhà Tập đoàn Phó Thị.

Phó Thịnh Niên ngồi vào xe RollsRoyce, thấy hai người phụ nữ điên quần áo xốc xếch bị bảo vệ ném ra và đuổi đi, thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái rồi quay đầu, ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Mộ Tiểu Nhiễm thấy chiếc xe sang của anh rời đi thì đuổi theo phía sau như phát điên, nhưng chạy được vài bước thì ngã xuống đất.

"Anh Thịnh Niên, sao anh có thể không quan tâm đến tôi?"

Cô ta nằm dưới đất, tay cuộn chặt lại đập mạnh xuống đất mấy cái, đầu gối bị trầy xước đau thấu tim.

Tang San San thấy cô ta không đứng dậy được thì chạy đến hả hê đá cô ta vài cái.

"Nhìn dáng vẻ thấp hèn của cô kìa, thật sự tưởng là Phó Thịnh Niên có thể để mắt đến mặt hàng như cô sao?"

Cô ta tức giận run rẩy toàn thân, chịu đau đứng dậy, lại lao vào đánh nhau với Tang San San ngay giữa đường lớn. Hai người đánh nhau kịch liệt, thu hút không ít người đi đường vây xem.

Không biết là ai báo cảnh sát, không lâu sau, hai người bị xe cảnh sát đưa đi.

Hai mươi phút sau.

Chiếc RollsRoyce tiến vào khu Biệt thự Đỉnh Vàng.

Phó Thịnh Niên chờ xe dừng lại hẳn trong sân nhà Giản Dao mới bước xuống xe, vừa tháo lỏng cà vạt vừa bước lên bậc thềm.

Người ra mở cửa là Thu Nguyệt.

"Cô ấy đâu rồi?"

Thu Nguyệt cười nói: "Chị Dao Dao đang ở trong phòng sách."

Anh bước nhanh lên lầu, đi thẳng đến phòng sách.

Cửa mở, Giản Dao đang đứng trước bàn, hai tay chống lên bàn nhìn xuống mấy tờ giấy đang dàn trải ra, lông mày nhíu chặt.

Anh bước tới, thấy cô đang xem những lá thư đe dọa nhận được vào một tuần trước.

Trước ngày diễn ra lễ trao giải giải thưởng Kim Lộc, cô nhận được mấy lá thư, nội dung trong thư đều mang tính đe dọa, nếu cô có mặt ở lễ trao giải thì chắc chắn sẽ khiến cô chết rất thảm.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định không để cô đi. Dù anh biết việc nhận được giải thưởng đó rất quan trọng với cô, không thể tự mình đi nhận sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng vì an toàn, anh vẫn để cô ở nhà, cử người khác đi thay cô nhận giải.

Mấy ngày nay cô cứ luôn buồn bực không vui, anh đã cố gắng xử lý hoàn tất công việc sớm để về với cô, thậm chí bữa trưa anh cũng tranh thủ về ăn cùng cô.

Anh bước tới, ôm cô từ phía sau.

Cô giật mình, rủ mắt nhìn thấy tay anh đang quấn quanh eo mình thì nhẹ nhàng nắm lấy. "Anh về rồi."

Anh ừ một tiếng, ôm chặt cô, cằm tựa lên vai cô, môi mỏng hôn nhẹ lên sườn mặt cô.

"Sao em còn xem mấy thứ này?"

"Tôi đang nghĩ là ai đã gửi những lá thư đe dọa này."

"Có đối tượng nghi ngờ nào không?"

"Có, có lẽ là Hạ Sơ Vân."

Giản Dao không tham dự lễ trao giải, tuy Hạ Sơ Vân có một tác phẩm được đề cử nhưng cô ta cũng không xuất hiện. Những tài liệu đen bị phơi bày trước đó, cộng thêm việc Truyền thông Diệu Nhật đã phá sản, đã khiến cô ta bị cả giới giải trí phong sát rồi. Dạo gần đây hoàn toàn không có chút tin tức gì về cô ta, chắc là đã trốn biệt rồi.

Sự nghiệp vừa có khởi sắc, Mạnh Mỹ Trúc đang cố hết sức lăng xê cô ta. Ngày trở về đỉnh cao đã ngay trước mắt, nhưng đột ngột lại từ chín tầng mây rơi xuống địa ngục. Giản Dao cảm thấy khả năng Hạ Sơ Vân là người gửi thư đe dọa cho cô là rất lớn.

Ở trong giới, kẻ địch cô gây thù không nhiều, Hạ Sơ Vân là một trong số đó.

"Đừng nghĩ những chuyện không vui nữa."

Phó Thịnh Niên buông cô ra, thu gọn những lá thư đe dọa trên bàn bỏ vào trong ngăn kéo, kéo cô ra khỏi phòng sách và xuống lầu.

Bước vào phòng ăn, anh rất ga lăng kéo ghế và đỡ cô ngồi xuống, Quân Quân và Thu Nguyệt vội vàng bày món ăn lên bàn.

Cô không vui, gần đây ăn uống rất thanh đạm. Sáng sớm nay lúc anh ra ngoài đã dặn dò Quân Quân và Thu Nguyệt nấu gì đó ngon cho Giản Dao, tuy bây giờ cô không thể tẩm bổ quá nhiều nhưng thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không sao.

Nhìn món ăn phong phú trên bàn, tâm trạng Giản Dao có phần tốt hơn.

Cô cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Nhìn cô ăn uống nhẹ nhàng từ tốn, Phó Thịnh Niên bỗng nhớ lại cảnh Mộ Tiểu Nhiễm và Tang San San đánh nhau ầm ĩ ngay ngoài cửa phòng làm việc của anh.

Cùng là phụ nữ, sao lại khác biệt nhiều đến vậy.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"