[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 269 "Bảo bối của anh"
Nhận thấy ánh mắt nóng rực của Phó Thịnh Niên, Giản Dao bắt đầu hơi ngượng ngùng.
"Sao anh nhìn tôi mãi thế?"
Phó Thịnh Niên cong môi mỉm cười, nói: "Em quá xinh đẹp."
Dịu dàng, tốt bụng, cư xử hòa nhã và lịch sự với mọi người. Dù cũng có lúc cô xúc động và cáu kỉnh với anh, nhưng cô trong mắt anh vẫn hoàn hảo đến mức không ai sánh bằng.
"Bảo bối của anh, ăn nhiều chút nữa đi."
Anh cầm đũa lên, gắp thịt để vào bát của cô.
Mặt cô cũng vì thế mà đỏ bừng lên.
Bảo bối của anh?
Đây là biệt danh mà ngày xưa Thẩm Dịch từng đặt cho cô, nhưng đây là lần đầu tiên Phó Thịnh Niên gọi cô như vậy.
Thấy cô đỏ mặt, sự vui vẻ trong mắt anh càng đậm thêm.
"Gọi em là bảo bối mà em đã xấu hổ rồi sao?"
"Em thích thì sau này ngày nào anh cũng sẽ gọi em là bảo bối."
"Nổi da gà."
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cúi đầu im lặng ăn cơm, cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Phó Thịnh Niên vẫn đang lượn lờ trên người cô, mặt cô càng lúc càng đỏ, đỏ tới mức như quả cà chua.
Bộ phim hiện tại đã quay xong, cô tạm thời không có ý định nhận phim mới, ngoài một số hoạt động tuyên truyền bắt buộc phải tham gia ra thì cô dành nhiều thời gian ở nhà hơn.
Phó Thịnh Niên cứ lỳ lợm ở nhà cô không chịu rời đi, mỗi ngày đều sớm chiều bên cô. Cô cảm thấy chẳng khác lúc ở chung nhà họ Phó là bao, anh vẫn cứ muốn chui vào phòng cô mỗi khi có cơ hội.
Bây giờ anh trở nên rất bám người, chỉ ước được dính cô suốt 24 giờ mỗi ngày.
"Anh có thể dọn về nhà mình ở không?"
Cô lén nhìn anh một cái, anh bắt đầu giả vờ câm điếc.
"Tôi hy vọng anh chuyển về nhà mình, anh cứ ở nhà tôi mãi thì không thích hợp lắm."
Phó Thịnh Niên cúi đầu, dùng đũa đếm từng hạt cơm trong bát, làm như không nghe thấy lời cô nói.
"Anh lại giả bộ ngốc."
Phó Thịnh Niên ngẩng lên, cười với cô, nói: "Hả? Em vừa nói gì?"
Lần nào cũng giở chiêu này.
Ăn xong cơm, cô đứng dậy đi ra vườn tưới nước cho hoa lá trong bồn hoa.
Không có việc gì làm, nhưng mà dẫu sao cũng cần tìm vài việc vụn vặt tu thân dưỡng tính để giết thời gian.
Phó Thịnh Niên nên đến công ty rồi, anh cầm cà vạt bị kéo xuống đi ra, tiến thẳng tới trước mặt cô, đưa cà vạt cho cô.
"Làm gì?"
"Giúp anh thắt cà vạt."
"Tôi không muốn"
Trước đây khi cô muốn giúp anh thắt cà vạt, anh còn chê ghét, giờ anh cần cô giúp anh thắt cà vật thì cô lại không muốn.
Phó Thịnh Niên không hề giận, tự mình thắt cà vạt, còn cố tình thắt lệch lạc méo mó.
Anh là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nhất là về trang phục. Giản Dao biết anh cố ý, nhẫn nại một lúc, cuối cùng vẫn đặt bình tưới trong tay xuống, giúp anh chỉnh lại cà vạt xiêu vẹo cho ngay ngắn.
Mưu kế nhỏ thành công, Phó Thịnh Niên có chút đắc ý hí hửng, anh nâng mặt cô lên và hôn nhẹ lên môi cô, hôn xong lại nghiêm túc quay lưng ngồi vào xe Rolls-Royce. Qua cửa sổ xe, nở một nụ cười rất gợi đòn với cô.
Cảnh này đều bị Giản Thi nhìn thấy.
Lúc này cô ta đang đứng trước cửa sổ tầng một nhà Hàn Mịch, nhìn qua cửa kính thấy Giản Dao và chiếc xe Rolls-Royce vừa rời đi ở phía đối diện, tay đang buông thõng bên người bất giác cuộn chặt thành nắm đấm.
Cô ta đã sống ở nhà Hàn Mịch một thời gian, là để tiện theo dõi nhất cử nhất động của Giản Dao, cô ta không tin tưởng Hàn Mịch, vẫn cần phải cô ta tự mình ra tay.
Cô ta bịa ra một cái cớ, nói là đã cãi nhau lớn với La Tây vì chuyện của mẹ, Hàn Mịch chủ động mời cô ta đến ở tạm, mỗi ngày còn làm đa dạng các món ngon cho cô ta ăn, dỗ dành cô ta vui. Cô ta sống ở đây rất thoải mái, nhưng ngày nào cũng thấy cảnh Giản Dao và Phó Thịnh Niên thân mật, cục tức trong lòng cô ta xuống không được lên cũng không xong, khiến cô ta uất nghẹn rất khó chịu.
Mạnh Mỹ Trúc sắp bị đưa vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, cô ta và La Tây vốn định làm giả giám định tâm thần cho Mạnh Mỹ Trúc, không ngờ cảnh sát đã mời giám định tư pháp đến, hoàn toàn không có dính líu gì đến bọn họ.
Cô ta tưởng rằng cuối cùng Mạnh Mỹ Trúc sẽ vào tù, ai ngờ kết quả giám định cho thấy Mạnh Mỹ Trúc thực sự có bất thường về tâm thần, cô ta rất ngạc nhiên, nhưng điều đó vừa khéo lại hợp ý cô ta.
Bên bệnh viện đó cô ta đã sắp xếp cho La Tây qua đó lo liệu, Mạnh Mỹ Trúc ở đó có lẽ sẽ có thể sống rất tốt, cô ta tạm thời không lo lắng về Mạnh Mỹ Trúc, chỉ tập trung vào chuyện tìm cơ hội xử lý Giản Dao.
Nhưng Giản Dao lúc ở đoàn phim thì có vệ sĩ đi theo, quay xong phim về nhà, cửa lớn không ra cửa phụ không mở, bên ngoài biệt thự còn có vệ sĩ canh gác 24/24, cô ta hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay.
Phó Thịnh Niên thực sự đã yêu Giản Dao, coi cô như đối tượng bảo vệ cấp một để chăm sóc. Người đàn ông đã nhìn cô ta lớn lên, từng yêu thương nuông chiều cô ta, giờ trong mắt chỉ còn nhìn thấy Giản Dao.
Con điểm đó rốt cuộc có gì đặc biệt chứ, rõ ràng không đẹp bằng cô ta, không thông minh tài giỏi bằng cô ta, không bằng cô ta một chút nào.
Nhưng Phó Thịnh Niên lại như mù mắt, sa vào tay của Giản Dao, lại còn hoàn toàn không thể bò ra khỏi cái hố tình đó.
Cô ta hận đến nghiến răng, vừa nghĩ đến việc trong lòng trong mắt của Phó Thịnh Niên chỉ có Giản Dao là cô ta liền phẫn nộ.
Người đàn ông cô ta muốn, cô ta không thể có được thì Giản Dao cũng đừng hòng có được.
Cô ta muốn hủy hoại bọn họ.
Khi cô ta đang tức đến nghiến răng, một chiếc xe bỗng dừng lại trong sân đối diện, có một người đàn ông cao ráo, khí chất cao quý từ trên xe bước xuống.
Người đó cô ta nhận ra, là Lục Ngộ Chi.
Người đàn ông đó cầm một bó hoa, đi thẳng đến trước mặt Giản Dao, hai người nói cười vui vè.
"Hàn Mịch, cậu mau qua đây!"
Cô ta vội vàng gọi to về phía bếp.
Hàn Mịch đang làm bánh kem, nghe thấy tiếng cô ta kêu thì vội chạy ra.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu nhanh nhìn đi, bạn trai cậu kìa." Cô ta chỉ về phía đối diện.
Hàn Mịch đi lại gần nhìn, chỉ nhìn một thoáng là đã nhận ra Lục Ngộ Chi, sắc mặt cô ta lập tức tái xanh.
"Hai người vẫn còn gặp nhau? Tớ cứ tưởng Giản Dao có Phó Thịnh Niên rồi thì sẽ không ngấp nghé đến bạn trai cậu nữa, không ngờ Phó Thịnh Niên vừa đi, cô ta đã gặp Lục Ngộ Chi, cô ta vừa nhận hoa mà Lục Ngộ Chi tặng đấy, tớ nhìn thấy tận mắt"
Nghe vậy, Hàn Mịch nhăn mày.
Cô ta thừa cơ đổ dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Mịch Mịch, không phải tớ nói cậu, nhưng cậu phải quản lý chặt người đàn ông của mình. Giản Dao đối phó với đàn ông rất tài tình, nếu cậu không giữ chặt, e rằng bạn trai cậu thật sự sẽ rơi vào tay cô ta, cậu nhẫn tâm để anh ấy bị Giản Dao lừa dối sao? Chịu được cảnh người phụ nữ như Giản Dao bắt cá hai tay, chà đạp Lục Ngộ Chi của cậu ư?"
Hàn Mịch vừa giận vừa phiền muộn, hỏi: "Tớ có thể làm gì? Tớ chẳng làm được gì cả."
"Cậu hận Giản Dao không?"
"Tất nhiên là tớ hận cô ta, nếu không phải tại cô ta thì Ngộ Chi sẽ không đuổi tớ ra khỏi Tứ hợp viện."
"Vậy cậu có muốn cô ta bị dạy dỗ không?"
Hàn Mịch im lặng vài giây, gật đầu mạnh.
"Tớ có cách, nhưng cậu phải giúp tớ." "Cách gì?"
"Trước đây không phải cậu nói, Lục Ngộ Chi muốn đưa Giản Dao đi xem dự án, còn nói Giản Dao muốn đầu tư sao?"
"Đúng, Ngộ Chi thực sự đã từng đề cập."
"Cậu có thể nghĩ cách giữ chân Lục Ngộ Chi, lấy điện thoại của anh ấy được không?"
"Chuyện này.."
"Dùng điện thoại của anh ấy hẹn Giản Dao ra ngoài, tớ có người quen, sẽ sắp xếp sẵn người trước, tìm cơ hội dạy dỗ cô ta một trận, giúp cậu xả giận."
Hàn Mịch đột nhiên có hơi sợ hãi, nói: "Sẽ không gây ra án mạng chứ?"
"Tớ nào dám gây ra án mạng, chết người là phải ngồi tù đấy. Tớ chỉ không chịu nổi khi thấy cậu bị cô ta bắt nạt tới vậy, muốn giúp cậu thôi, nếu cậu không muốn dạy dỗ cô ta, không muốn xả giận, thì coi như hồi nãy tớ chưa nói gì."
"Chỉ cần không gây ra án mạng, dạy dỗ cô ta một chút thì đã sao."
Hàn Mịch đã sớm đè nén một cục tức trong lòng rồi, chỉ hận không thể tự mình ra tay dạy dỗ Giản Dao.

Nhận xét
Đăng nhận xét