[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 270 "Không sánh bằng vị trí của Phó Thịnh Niên trong lòng cô"

Giản Dao hoàn toàn không biết trong ngôi nhà đối diện có hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô như hổ rình mồi.

Ngày cô bị Phó Thịnh Niên đưa đi, đúng lúc Giản Thi chuyển vào nhà Hàn Mịch, đến khi cô trở về thì cô chỉ biết trong sân nhà Hàn Mịch có thêm một chiếc xe đang đỗ.

Chiếc xe đó đậu im lìm không nhúc nhích trong sân, thỉnh thoảng cô thấy Hàn Mịch ra ngoài mua đồ, ngoài Hàn Mịch ra, cô không thấy ai khác ra vào.

Cô không cho là có người khác đã chuyển vào.

Cô cầm bó hoa Lục Ngộ Chi tặng, bước lên bậc thềm, mời Lục Ngộ Chi vào nhà, bảo Quân Quân pha cà phê mang đến.

Lục Ngộ Chi vẫn nho nhã lịch sự, nở nụ cười ấm áp như thường lệ.

"Sao anh lại nhớ đến tìm tôi?"

Anh không liên lạc với cô trước mà còn đến bất ngờ như vậy, may mà Phó Thịnh Niên đã đến công ty rồi, nếu anh ở nhà, thấy Lục Ngộ Chi có lẽ sẽ xù lông.

Lục Ngộ Chi ngồi trên ghế sofa, nhấp một ngụm cà phê rồi cười nói:"Tôi vừa triển khai một dự án mới, không biết cô còn hứng thú đầu tư nữa không?"

"Tất nhiên là có hứng thú."

Gần đây cô đang rất nhàm chán.

"Tôi có thể dành thời gian dẫn cô đi xem khu dự án bất động sản."

Giản Dao gật đầu, nói: "Tôi lúc nào cũng rảnh, tùy anh sắp xếp."

"Hai ngày nữa nhé."

Lục Ngộ Chi vì phát triển dự án mới nên khá bận rộn, hôm nay khó khăn lắm mới tranh thủ được thời gian giữa lúc bận bịu để đến đây. Đồng thời anh ấy cũng biết cảnh quay của Giản Dao đã hoàn tất rồi, thế nên đã đoán ra cô đang ở nhà.

"Trong sản xuất hiện nhiều vệ sĩ quá." Anh ấy hơi ngạc nhiên, nói: "Còn nhiều hơn lúc cô quay phim, có chuyện gì xảy ra à?"

Giản Dao không muốn nói nhiều về chuyện của mình, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ là nhận được vài lá thư đe dọa, Phó Thịnh Niên khá lo lắng nên đã cử thêm vài người đến."

"Phó Thịnh Niên?"

Lục Ngộ Chi sửng sốt cả người, hỏi lại: "Hai người vẫn còn liên lạc à?"

"Không chỉ liên lạc, anh ấy đang sống ở đây."

Lục Ngộ Chi bị lời cô nói làm cho nghẹn ứ, nhất thời không biết nên nói gì.

Một lúc sau, anh ấy không nhịn được hỏi: "Hai người đã hòa thuận rồi à?"

"Chưa."

"Vậy sao anh ấy lại sống chung với cô?"

Cô không trả lời câu hỏi của anh ấy, mà chuyển hướng đề tài và hỏi ngược lại.

"Đúng, nhưng cô và Phó Thịnh Niên vẫn chưa hòa thuận, tôi vẫn có quyền theo đuổi cô."

"Xin lỗi anh Lục, anh đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa. Nếu anh cảm thấy ngoài quan hệ bạn bè, quan hệ giữa chúng ta còn có thể tiến triển theo hướng khác thì có lẽ tôi sẽ khiến anh thất vọng rồi."

Cô ấy nói thẳng ra như vậy, làm sao Lục Ngộ Chi có thể không hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.

Thái độ lạnh lùng như đẩy anh ra xa ngàn dặm của cô khiến trái tim anh đột nhiên nguội lạnh một nửa.

Có vẻ như anh ấy vẫn không sánh bằng vị trí của Phó Thịnh Niên trong lòng cô.

Anh ấy im lặng một lúc lâu, nặn ra một nụ cười nhạt, nói: "Nếu đã vậy, cô Giản cứ tiếp tục coi tôi là một người bạn tốt nhé."

Nói xong, anh ấy đặt ly cà phê xuống, đứng dậy
chào tạm biệt.

"Khi nào đi xem khu dự án, tôi sẽ liên lạc với cô."

Giản Dao vội vàng đứng dậy tiễn anh ấy. "Không cần tiễn

Anh ấy nhanh chóng bước ra cửa, ngồi vào xe, lái xe đi luôn.

Giản Dao vẫn đi theo ra sân và dõi theo, cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt. Cô quay người đi vào nhà, vừa bước vào đã bắt gặp Đại Thụ, cô ngồi trên ghế sofa vuốt ve mèo, bỗng nhiên điện thoại trong túi reo lên.

Phát hiện màn hình hiển thị tên người gọi là Phó Thịnh Niên, cô do dự vài giây rồi nghe máy.

"Lục Ngộ Chi đã tìm em?"

Không có cái gì có thể thoát khỏi mắt anh.

Cô thở dài, đáp: "Phải."

"Anh ta tìm em làm gì?"

"Chỉ hỏi tôi có hứng thú đầu tư không."

"Không có gì khác?"

"Có thể có gì khác được chứ?"

Phó Thịnh Niên không nói gì, cúp máy với cô.

Cuộc gọi đột ngột bị ngắt, Giản Dao đảo mắt một cái, nói: "Thật là kỳ cục."

Đại Thụ rất quấn người, phát ra âm thanh gừ gừ trong lòng cô.

Cô vuốt ve đầu mèo lông xù, nghiêng người trên ghế sofa, chán đến mức buồn ngủ.

Cô mơ màng ngủ một giấc, sau đó tỉnh dậy vì lạnh, mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối.

Cô ngồi dậy, thấy Quân Quân và Thu Nguyệt đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, vẫn chưa thấy Phó Thịnh Niên về, Đại Thụ cũng không biết đi đâu. Cô rùng mình một cái, vừa xoa cái đầu còn ngái ngủ vừa đứng lên đi lên lầu.

Về đến phòng, cô chui vào trong chăn, nhanh chóng ngủ tiếp.

Không biết đã ngủ bao lâu, cô nghe thấy Phó Thịnh Niên gọi cô, tay anh đang đặt lên trán cô.

Cô gạt tay anh ra, xoay người muốn ngủ tiếp, nhưng bị anh giữ vai kéo dậy.

"Anh làm gì vậy?"

"Hình như em bị sốt rồi." Phó Thịnh Niên đỡ cô ngồi dậy, kê một cái gối đầu sau lưng cô. "Đâu có đâu."

Chiều chỉ ngủ một giấc, lúc ngủ bị lạnh nên có lẽ hơi cảm lạnh rồi, nhưng không đến mức bị sốt.

Phó Thịnh Niên không để ý đến lời cô nói, đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay lại còn cầm theo nhiệt kế.

Anh đo nhiệt độ cơ thể cô, ba mươi tám độ, đúng là hơi sốt.

"Ăn cơm chưa?"

"Chưa."

"Ăn chút gì đi, uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Cô kéo chăn định xuống giường, nhưng bị Phó Thịnh Niên giữ lại, anh nói: "Em đừng động đậy."

Anh đỡ cô ngồi ổn định, quay người đi ra ngoài, rất nhanh sau đó đã mang cơm canh còn nóng vào.

Anh đút cho cô ăn một ít, nhưng cô cảm thấy trong người hơi khó chịu nên ăn không được nhiều.

Anh cũng không ép ăn, chỉ chuẩn bị thuốc hạ sốt và nước ấm sẵn, thấy cô uống thuốc xong, anh lại đỡ cô nằm xuống, giúp cô nhét kín góc chăn, ngồi bên cạnh canh chừng cô không đi đâu.

Cô ngủ quên trời quên đất, càng ngủ càng thấy lạnh, cảm giác như bản thân đang nằm giữa trời băng đất tuyết.

"Tôi lạnh."

Phó Thịnh Niên nhíu mày, cởi áo khoác, lên giường chui vào chăn. Anh nằm sát bên cô, tuy cơ thể cô nóng như lò lửa, nhưng anh vẫn ôm chặt cô, quấn kín chăn, không để chút gió nào lọt vào.

Một lúc sau, hơi thở của cô trở nên nặng hơn, hình như đã ngủ say rồi, cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi. Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, không hề ghét bỏ cô đổ mồ hôi cảm lạnh, mà vẫn ôm chặt cô trong lòng.

Cả đêm anh không ngủ mấy, lúc trời gần sáng, anh sờ trán cô, sau khi chắc chắn cô đã hạ sốt thì cuối cùng cũng có thể an tâm nhắm mắt ngủ một lát.

Lúc Giản Dao tỉnh dậy đã là mười giờ, trong phòng không có Phó Thịnh Niên, chỉ có mình cô.

Cả người cô uể oải, không còn chút sức lực nào.

Cô chầm chậm vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo xuống lầu. Quân Quân và Thu Nguyệt lập tức hâm nóng cơm, dìu cô vào phòng ăn.

"Anh ấy đi hồi nào?"

Quân Quân ngẩn ra một lúc, mới nhận ra "anh ấy" trong lời cô nói là Phó Thịnh Niên. Vội nói: "Anh Phó ra khỏi nhà lúc khoảng chín giờ, anh ấy có cuộc họp, còn nói trưa có tiệc xã giao, sẽ không về ăn cơm với chị"

Cô ò một tiếng, cúi đầu ăn cơm, sau đó cô trở lại phòng, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, vốn dĩ định gọi cho Phó Thịnh Niên, bảo anh tối về sớm, cô muốn bàn với anh về việc đi xem khu dự án bất động sản. Ngoài dự liệu là, trong WeChat có tin nhắn đến từ Lục Ngộ Chi.

Vì để được ngủ yên, cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng.

Ba tin nhắn, có hai tin gửi từ tối qua. Lục Ngộ Chi hẹn cô trưa nay gặp nhau ở khu dự án bất động sản, còn gửi một vị trí.

Tin nhắn cuối cùng gửi vào sáng nay, nhắc cô đừng quên.

Cô xác nhận lại thông tin vị trí mà Lục Ngộ Chi gửi, có hơi hẻo lánh, hình như đã ra khỏi đường vành đai ba rồi.

Cô đang do dự có cần gọi cho Phó Thịnh Niên, nói về chuyện này không, nhưng nhớ ra anh có cuộc họp, trưa còn có tiệc xã giao. Nghĩ một hồi, cuối cùng cuộc gọi này vẫn không được gọi đi.

<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"