[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 271 "Giản Dao bị bắt cóc rồi"

Lúc này đã gần mười một giờ, cô nhanh chóng thay một bộ đồ công sở, buộc tóc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, rồi cầm chìa khóa xe và điện thoại vội vàng ra khỏi nhà.

Cô vừa lái chiếc BMW màu xanh lam ra khỏi sân là ngay sau đó có một chiếc xe vệ sĩ theo sau.

Hai chiếc xe lần lượt rời khỏi khu Biệt thự Đỉnh Vàng.

Giản Dao cầm điện thoại gọi vào số của Lục Ngộ Chi, tiếng chuông reo rất lâu nhưng mà không ai bắt máy.

Có lẽ đối phương đang bận?

Cô không nghĩ quá nhiều, chỉ ném điện thoại lên ghế phụ. Cô dựa theo vị trí Lục Ngộ Chi đã gửi, tiếp tục lái xe về hướng đó.

Xe đã chạy ra khỏi vành đai ba, Giản Dao không để ý lúc chạy qua ngã tư, xe của vệ sĩ phải dừng lại vì đèn đỏ nên không kịp theo sau.

Khi đèn đỏ kết thúc, xe vệ sĩ chạy qua ngã tư, vì để đuổi kịp chiếc BMW phía trước, tốc độ xe được đẩy lên rất nhanh. Chỉ là chưa được trăm mét thì bất ngờ có hai chiếc xe lao ra từ con đường nhỏ phía trước, dừng ngay trước mặt bọn họ. Chắn đường không nói, còn có vài người đàn ông cầm gậy bóng chày nhảy xuống từ trên xe.

Những người đó nhìn như hung thần ác quỷ, vung gậy xông tới chỗ bọn họ, đập phá tan tành chiếc xe của bọn họ.

Giản Dao chạy đi rất xa rồi mới phát hiện chiếc xe theo sau không thấy đâu nữa.

Cô đã gần tới vành đai bốn rồi, càng lúc càng xa trung tâm thành phố, xung quanh không có xe qua lại, hai bên đường là kênh mương sâu, xa hơn là những tòa nhà cũ kỹ thấp bé, không có bóng người, đến hiện tại cô vẫn không thấy xe vệ sĩ, lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi bất an.

Khoảng cách tới vị trí Lục Ngộ Chi gửi đã rất gần, cô nên đi tới đó trước, hay dừng lại chờ xe vệ sĩ đến?

Vẫn nên chờ vệ sĩ đi.

Tình cảnh hiện tại của cô không phải lúc cho cô bốc đồng.

Cô dừng xe bên lề, cầm điện thoại trên ghế phụ lên, nhưng không có số liên lạc của vệ sĩ, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn bấm số của Phó Thịnh Niên.

Chỉ là không thể kết nối, ống nghe liên tục báo đối phương đang trong cuộc gọi.

Cô lại gọi cho Lục Ngộ Chi, lần này chuông chỉ reo hai lần là đối phương đã bắt máy.

"Anh tới nơi chưa?"

Lục Ngộ Chi vừa tỉnh ngủ, tối qua uống quá nhiều, uống đến mức không nhớ gì, anh ấy ngơ ngác một lúc, lấy làm lạ hỏi: "Tới đâu?"

"Không phải anh nhắn tin cho tôi, hẹn tôi đi xem khu dự án bất động sản sao?"

"Tôi có nhắn tin cho cô hả?"

"Anh nhắn hồi tối qua."

"Nhưng tối qua tôi đi uống rượu cùng bạn ở quán bar, uống hơi nhiều nên đáng lẽ là tôi không có nhắn tin gì cho cô mới phải, hơn nữa nếu hẹn cô đi xem khu dự án thì có thể nào cũng phải hai ngày nữa, bây giờ chưa phải lúc."

Trái tim Giản Dao nặng trĩu, lập tức có dự cảm không lành. Cô nhìn xung quanh, phát hiện có một bóng người ở phía xa đang đi về phía cô. Cô cúp máy của Lục Ngộ Chi, nhanh chóng quay đầu xe, nhưng vừa khởi động xe thì đã nghe một tiếng "đùng".

Là tiếng súng.

Một cái lốp xe của cô bị bắn nổ rồi, xe lập tức mất kiểm soát.

Cô cố gắng điều khiển vô lăng giữ xe ổn định. Cô đạp mạnh phanh, nhưng xe lại không kiểm soát được mà trái lại là lao về phía lề đường, đầu xe chúi xuống kênh mương, lật xe.

Cô bị ngã đến choáng váng, đầu trút xuống, dây an toàn siết chặt người cô, cô có gỡ thế nào cũng không gỡ ra được.

Thấy điện thoại của mình rơi ở gần trần xe phía ghế phụ, cô với tay lấy, nhưng trớ trêu là chỉ còn thiếu chút nữa là cô đã với tới.

Cô toát mồ hôi đầy đầu, một tay cố gỡ dây an toàn trên người, một tay liều mạng với lấy điện thoại.

"Lâu rồi không gặp."

Không biết từ lúc nào bên cửa xe đã có một người đang đứng.

Cô giật mình, tìm theo hướng tiếng nói, nhìn thấy một gương mặt không xa lạ.

"Ngô Tuấn?"

Người đàn ông nhìn cô từ trên cao, rút ra một con dao từ thắt lưng, cố gắng mở cửa xe tiến lại gần cô.

"Anh nghe tôi nói, anh là..."

Giản Dao muốn nói ra thân thế của anh ta, nhưng vừa mới thốt ra câu đầu thì người đàn ông đã vung tay đánh cô ngất.

Trước mắt cô bỗng tối sầm, mất ý thức không biết gì nữa.

Khi tỉnh lại, cô đã ở một nơi xa lạ, cơ thể bị trói vô bằng dây thừng, nằm trên sàn xi măng lạnh lẽo, miệng còn bị nhét một thứ gì đó.

Người trói cô ngồi trên một chiếc ghế không xa, tay chơi đùa một khẩu súng.

Nơi này giống như một căn hầm, cửa sắt rỉ sét đóng kín, trên tường cao chỉ có một cửa sổ thông gió rất nhỏ.

Thấy cô tỉnh, Ngô Tuấn cất súng, đứng dậy đi tới cái bàn đặt ở góc tường, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, đi đến trước mặt cô, ném giấy bút ra, nói: "Nếu cô hợp tác chút thì ngoan ngoãn viết di thư, tôi đảm bảo cho cô một cái chết sảng khoái."

Trong lúc nói, anh ta khuỵu người xuống, giơ một tay bóp cằm cô, nâng mặt cô lên, buộc cô phải đối diện với anh ta, đôi mắt cô đỏ hoe.

"Có viết di thư hay không?"

Cô khó khăn lắc đầu.

Ngô Tuấn thả tay, tháo dây trói trên tay cô, cưỡng ép kéo cô đứng dậy. Cô nhân cơ hội muốn giãy thoát, nhưng sức phụ nữ làm sao mạnh bằng đàn ông, cô hoàn toàn không phải đối thủ của Ngô Tuấn, thế là hai tay nhanh chóng bị anh ta treo lên.

Độ cao chỉ vừa đủ cho hai chân chạm đất.

"Tôi thấy cô không chịu chút đau khổ thì không chịu cúi đầu."

Vẻ mặt Ngô Tuấn u ám, nhanh chóng đi tới cái tủ bên tường, lục lọi ngăn kéo, lấy ra một cái roi.

Anh ta vung roi trong tay bước về phía cô, ánh mắt lạnh lùng đến rợn người: "Phó Thịnh Niên đối xử với Thi Thi thế nào, tôi sẽ đối xử với cô y như vậy."

Cô căm hận trừng mắt nhìn anh ta, trong họng liên tục gầm gừ.

Nhìn ra cô có điều muốn nói, nhưng tạm thời Ngô Tuấn không muốn nghe, roi đã cầm trong tay rồi, không đánh cô một trận thì làm sao xả giận cho Giản Thi.

Anh ta đi quanh cô một vòng, cuối cùng dừng sau lưng cô. Nhìn cổ trắng ngần mảnh dài và đường cong lưng xinh đẹp của cô, anh ta giơ tay vung roi, "chát" một tiếng, cái lưng cô bị một roi quất mạnh.

Cô đau đến hít vào một hơi, nước mắt gần như rơi ra.

"Một lũ vô dụng!"

Phó Thịnh Niên nhận được điện thoại của vệ sĩ liền vội vàng chạy ra ngoài vành đai ba, thấy xe bị đập nát, mấy vệ sĩ theo Giản Dao ra ngoài mặt mày đều bầm dập thì tức điên lên.

Anh vừa đuổi tới không lâu thì xe cảnh sát cũng đến.

Cảnh sát dựa theo tuyến đường của chiếc BMW mà vệ sĩ cung cấp, bắt đầu tìm kiếm diện rộng. Không lâu sau, bọn họ đã tìm thấy xe của Giản Dao.

Xe bị lật kẹt dưới mương, chỉ tìm thấy điện thoại trên xe, không thấy bóng dáng của Giản Dao.

Đoạn đường này không có camera, không thể xác định có phải Giản Dao đã gặp tai nạn hay không, càng không thể xác định tung tích của cô.

Phó Thịnh Niên không muốn chỉ chờ tin từ cảnh sát nên anh đã phái toàn bộ thuộc hạ đi tìm Giản Dao.

Chớp mắt trời đã về đêm, Anh bận rộn cả nửa ngày, nhưng không có chút tin tức nào về Giản Dao.

Ngoại ô.

Trong một nhà xưởng cũ kỹ.

Trong hầm ánh lên ánh đèn vàng mờ.

Ngô Tuấn mang một chậu nước lạnh ra, giơ chậu lên hắt nước vào người Giản Dao.

Cô đang bất tỉnh lập tức tỉnh lại, vết thương bị dính nước đau đến nỗi cô hít sâu liên tục.

Ngô Tuấn vứt chậu nước trong tay đi, giật miếng vải trong miệng cô ra, bóp cằm cô giận dữ nói: "Viết di thư hay không?"

Cô nghiến răng, hét lên trong cơn cuồng loạn: "Không viết!"

"Xem ra tôi đánh nhẹ quá rồi."

Người đàn ông quay người cầm roi lên, bước tới trước mặt cô, giơ roi lên định đánh.

"Đợi đã."

Cô gấp gáp hét lên: "Anh không muốn biết thân thế của mình sao? Anh được Ngô Thanh Phong nhận nuôi, lúc đó anh tám tuổi, chắc chắn anh biết Ngô Thanh Phong không phải bố ruột của anh".


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"