[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 296 "Cô thổ huyết rồi"

"Phó Thịnh Niên, anh phải nói rõ ràng, hôm qua..."

Nói đến một nửa, cô sững người.

Trong văn phòng không chỉ có Phó Thịnh Niên, mà còn có một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ đó chính là Mộ Tiểu Nhiễm mà hai tuần trước cô đã dùng ba mươi vạn để đuổi đi.

Người phụ nữ đó đang ngồi trên ghế sofa, đôi chân trắng nõn bắt chéo, tay cầm một tách cà phê, đang cười mỉm nhìn cô.

"Tôi đang tự hỏi ai mà lại vô lễ xông vào như thế, hóa ra là cô à."

Vẻ mặt Mộ Tiểu Nhiễm đầy đắc ý, cười hơ hơ chế giễu một câu.

Cô định thần lại, không để ý đến Mộ Tiểu Nhiễm nữa, ánh mắt nhìn về phía Phó Thịnh Niên ngồi đối diện Mộ Tiểu Nhiễm. Người đàn ông mặc bộ vest tối màu cắt may vừa vặn, thần thái lạnh lùng, ánh mắt nhìn thoáng qua mặt cô rồi đứng dậy đi về phía bàn làm việc.

Anh đang ngồi trên chiếc ghế da phía sau bàn, cầm một tập tài liệu lên xem, thái độ lạnh lùng đến cực độ.

Cô không chịu nổi dáng vẻ lạnh nhạt mà anh đối xử với cô, rất muốn quay người và rời đi, nhưng cô vẫn nhịn xuống, hỏi anh: "Tại sao Mộ Tiểu Nhiễm lại ở đây?"

Phó Thịnh Niên im lặng không nói gì, ngược lại là Mộ Tiểu Nhiễm rất hứng thú trò chuyện với cô, tiếp lời nói: "Tôi đến để quay lại làm việc."

"Cầm tiền rồi thì nên biến mất, tại sao còn đeo bám?"

"Tôi đến vì công việc, sao cô có thể nói tôi đến để đeo bám? Tôi đeo bám ai chứ?"

Mộ Tiểu Nhiễm có lý quyết không tha người khác, đứng dậy đi đến trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực ngạo mạn quan sát cô.

Trang phục trên người cô ta ít ỏi đến đáng thương, áo khoét sâu nửa ngực, gần như lộ nửa phần lưng, váy rất ngắn, đi giày cao gót, cao hơn cô nửa cái đầu, trên người còn có mùi nước hoa nồng nặc.

Giản Dao không khỏi cau mày, nói: "Mời cô ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với Phó Thịnh Niên."

Tiểu Nhiễm bĩu môi, giọng đầy chế giễu: "Anh Thịnh Niên còn chưa bảo tôi ra ngoài, cô là cái thá gì? Dám vừa tới là đuổi tôi đi ngay, tưởng mình là bà chủ của Tập đoàn Phó Thị sao?"

"Ra ngoài!"

Mô Tiểu Nhiễm cố tình đối đầu với cô, lại quay về ghế sofa ngồi, thấy Phó Thịnh Niên không để ý đến Giản Dao, cô ta càng đắc ý hơn, nâng tách cà phê lên vui vẻ nhâm nhi.

Giản Dao tức đến mức sắp nổ tung.

Cô mất một lúc để bình tĩnh lại cảm xúc, quay đầu nhìn người đàn ông đang cúi đầu làm việc, cố gắng giữ giọng hòa nhã nói: "Ai đã nói với anh chúng ta ly hôn rồi?"

Phó Thịnh Niên ký xong trang cuối của tập tài liệu, lại cầm lên một tập khác xem.

"Có phải ai đó đã nói gì với anh không?"

Người đàn ông vẫn không đáp lại.

"Phó Thịnh Niên, anh đã mất trí nhớ, không nhớ những chuyện trước đây, chuyện hôm qua em có thể không tính toán với anh, nhưng anh phải nói rõ ràng, nguyên nhân gì khiến anh đột nhiên..."

"Cô nói xong chưa?"

Phó Thịnh Niên đột nhiên ngẩng đầu, đặt bút ký tên xuống lạnh lùng nhìn cô, nói: "Cô tự đi ra ngoài, hay để tôi gọi bảo vệ vào mời cô đi?"

"Anh có biết anh bây giờ thật sự là cực kỳ khốn nạn không."

Giản Dao sắp tức chết rồi.

"Cô có thời gian ở đây gây chuyện, chi bằng đi tìm người tình mới của cô, dù sao đàn ông của cô nhiều vậy mà, không thiếu một người như tôi."

Nói xong, Phó Thịnh Niên lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay.

Giản Dao không thể nhịn nổi được, cô cầm tách cà phê trên bàn lên, hất thẳng cà phê vào mặt Phó Thịnh Niên.

"Trời ơi, cô đang làm gì vậy? Cô điên rồi sao?"

Mộ Tiểu Nhiễm hét lên một tiếng, đứng phắt dậy rút vội mấy tờ khăn giấy, xỏ đôi giày cao gót chạy lộc cộc đến bên Phó Thịnh Niên. Vừa dùng khăn lau vết cà phê trên mặt anh, cô vừa trừng mắt đầy căm giận nhìn Giản Dao: "Cô bị điên à?!"

Giản Dao lạnh lùng quay người đi đến trước ghế sofa, cầm tách cà phê Mộ Tiểu Nhiễm vừa uống lên, không nói một lời đi về phía Mộ Tiểu Nhiễm, nhân lúc người phụ nữ đang dồn hết chú ý vào Phó Thịnh Niên, cô hất tách cà phê trong tay qua.

Lớp trang điểm kỳ công của Mộ Tiểu Nhiễm đã bị cà phê đột ngột hất vào hủy hoại, cà phê của cô ta vừa được mang đến vài phút trước nên vẫn còn nóng, khiến cô ta bị bỏng hét lên đau đớn.

"Nóng quá, mặt của tôi! Anh Thịnh Niên, mặt

của tôi, anh mau xem mặt tôi có bị làm sao không."

Phó Thịnh Niên bị tiếng hét chói tai của cô ta làm cho đau đầu, đẩy mạnh cô ta ra xa.

Mộ Tiểu Nhiễm lùi lại vài bước, ngã ngồi xuống đất.

Phó Thịnh Niên không để ý đến cô ta, chỉ vươn tay cầm điện thoại trên bàn gọi cho Điền Dã đi vào.

Lúc Điền Dã chạy vào, cảnh tượng trong văn phòng đã làm cho anh ta sững sờ vài giây.

"Gọi bảo vệ qua đây, sau đó lấy một bộ quần áo sach."

Nói xong câu này, Phó Thịnh Niên đứng dậy, anh kéo lỏng cà vạt, cởi áo khoác đi về phía nhà vệ sinh.

Lúc đi ngang qua Giản Dao, cánh tay bị cô giữ lai.

"Anh sẽ hối hận."

Anh lạnh lùng đẩy tay cô ra, nói: "Đừng dùng bàn tay bẩn của cô chạm vào tôi."

Điền Dã đứng ngây ra tại chỗ không biết phải làm sao.

Hai người khi ở bệnh viện vẫn tốt đẹp, ra khỏi viện về nhà họ Phó cũng tốt đẹp, sao mới chỉ qua một ngày, đã thành ra thế này?

"Đứng ngây ra đó làm gì, gọi bảo vệ đi!"

Phó Thịnh Niên căm tức nhìn anh ta và quát lên một tiếng, kéo suy nghĩ đang bay bổng của anh ta trở về thực tại.

Anh ta muốn nói giúp cho Giản Dao: "Phó tổng, mối quan hệ của anh và cô Giản khó khăn lắm mới..."

"Anh đang chống lại lệnh của tôi sao? Tôi bảo anh gọi bảo vệ vào."

Lời nói bị cắt ngang, Điền Dã biết điều ngậm miệng lại, anh ta rất bất lực nhìn Giản Dao một cái, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cho bộ phận an ninh cử người qua, nhưng Giản Dao lắc đầu với anh, tỏ ý anh ta không cần phiền phức vậy.

"Tôi tự đi."

Cô ưỡn lưng thẳng tắp, cố nén cơn giận trong lòng, bước từng bước nặng nề ra ngoài.

Ra khỏi cửa văn phòng, cô thấy Tả Nhất và Kiều Thắng Nam bước ra từ thang máy chạy về phía cô.

"Boss!"

Tả Nhất sốt ruột tới mức đầu tóc mướt mồ hôi, anh ta hỏi cô: "Sao cô lại chạy đi một mình."

Hai người bắt taxi, đi từ khu biệt thự đuổi theo đến dinh thự họ Phó, nghe nói Giản Dao đến Tập đoàn Phó Thị tìm Phó Thịnh Niên, lại vội vàng chạy đến đây.

Mặt Giản Dao trắng bệch, cái lưng đang thẳng bỗng nhiên cong xuống, cô che miệng họ vài tiếng kịch liệt, cổ họng dâng lên mùi máu.

Tim cô đập mạnh, nhìn thấy một vệt đỏ trên tay, chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.

Tả Nhất và Kiều Thắng Nam đứng hai bên một trái một phải đỡ cô.

Phát hiện cô ho ra máu, máu đỏ tươi chảy qua kẽ ngón tay nhỏ xuống sàn nhà, hai người đều kinh hãi.

Điền Dã chạy ra khỏi văn phòng bị cảnh tượng này hù cho đờ người, đến khi tỉnh thần, anh ta xông vào văn phòng, lao thẳng đến nhà vệ sinh. "Phó tổng, cô Giản thổ huyết rồi."

Tim Phó Thịnh Niên không hiểu sao thắt lại một cái, lông mày lập tức nhíu chặt lại, nói: "Anh nói gì?"

"Cô Giản cô ấy..."

Chưa đợi Điền Dã nói dứt lời, Phó Thịnh Niên đã nhanh chóng lao ra ngoài.

Mộ Tiểu Nhiễm thấy anh ta vội vã vậy, cô ta không màng đến sự thảm hại của mình mà đuổi theo anh, nhưng lại phát hiện anh chạy thẳng về phía Giản Dao.

Một tay của Giản Dao đầy máu, đôi vai hơi run rẩy, không biết là do tức giận hay vì ho ra máu nên cơ thể quá yếu.

Tả Nhất và Kiều Thắng Nam đỡ cô, đang đi về phía thang máy.

Phó Thịnh Niên bước nhanh mấy bước lên kéo cô lại.

Một lực kéo đột ngột kéo Giản Dao ngã về sau, Tả Nhất và Kiều Thắng Nam nhất thời không giữ kịp cô, chỉ đành trơ mắt nhìn cô ngã xuống đất.

Phó Thịnh Niên mắt nhanh tay lẹ, dùng một tay ôm eo cô, vững vàng đón cô vào lòng ôm chặt.


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"