[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 312 "Tôi thà chết chứ không gả cho anh"

"Anh có thể buông tha cho tôi không?"

Tiêu Điềm tức giận hét lớn: "Tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh đâu."

"Gả hay không không phải do cô quyết định."

Văn Trí nghiến răng, kéo mạnh cô ấy dậy khỏi giường, bàn tay lớn nắm siết cằm cô ấy, gằn từng chữ từng câu cảnh cáo: "Vẫn chưa kết hôn mà cô đã dây dưa không rõ ràng với người đàn ông khác, cô làm vậy là đang đánh vào mặt tôi. Tôi nói cho cô biết, cuộc hôn nhân này tôi nhất định sẽ tổ chức, cô không trốn được đâu."

Tiêu Điềm không thể hiểu nổi lời nói và hành động của anh ta, rất lấy làm lạ nhìn anh ta, hỏi: "Tại sao anh phải như vậy? Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ đến thế, đâu thiếu một người như tôi."

"Thế thì đã sao?"

Những người phụ nữ bên cạnh anh ta không có ai coi nhẹ anh ta giống Tiêu Điềm, chỉ cần anh ta liếc mắt, ngoắc ngón tay là bọn họ sẽ tự động lao vào.

Nhưng nhiều năm qua đều như vậy, anh ta cảm thấy hơi chán rồi.

Tiêu Điềm xuất thân danh giá, là một thiên kim tiểu thư chính hiệu, mặt mày xinh đẹp, dáng người đẹp, lại là nhà thiết kế nổi tiếng, xứng với thân phận của anh ta. Cưới cô ấy về, dù anh ta không yêu, nhưng ít nhất cũng có thể dẫn theo ra ngoài.

Hơn nữa, Tiêu Điềm chưa bao giờ can thiệp vào chuyện anh ta lăng nhăng bên ngoài, điều này khiến anh ta càng thêm thiện cảm với cô ấy gấp bội.

"Anh đối xử với tôi như vậy, nếu để bố tôi biết, ông ấy sẽ không tha cho anh."

Tiêu Điềm tức giận đến mức mắt trừng tròn xoe.

Văn Trí nhếch môi, nhắc nhở cô ấy: "Tôi khuyên cô hãy nhận thức rõ thực tế, hôm nay tôi đến đây đón cô là đã thông qua đồng ý của bố cô."

"Anh nói gì cơ?"

"Đừng để tôi phải lặp lại những lời nói giống vậy lần thứ hai."

Tiêu Điềm điên cuồng giãy giụa, không dám tin Tiêu Chính thế mà sẽ cho Văn Trí đến bắt cô ấy.

Cô ấy thử giãy giụa thoát khỏi chiếc cà vạt đang trói tay, nhưng Văn Trí buộc quá chặt, cổ tay cô ấy bị siết đến đỏ tấy, rất đau, nhưng vẫn không thoát ra được.

"Đừng phí công vô ích nữa, ngoan ngoãn trở về đi, chờ ngày đính hôn và kết hôn được chốt xong, an phận gả cho tôi, tôi có gì, được gì, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô."

"Phụt!"

Tiêu Điềm không hề khách sáo mà phun nước miếng vào mặt anh ta.

"Tôi sẽ không đời nào gả cho loại người ghê tởm như anh!"

Vẻ ngoài của Văn Trí không tệ, điểm nhấn là gia thế tốt. Phụ nữ chủ động lao vào vòng tay anh ta không ít, thường ngày anh ta giả vờ rất lịch thiệp, nhưng bên trọng lại là cầm thú, phụ nữ mà anh ta từng chơi đùa quá nhiều.

Người đàn ông như vậy, cô ấy chê bẩn.

Một vệ sĩ đứng bên cạnh đưa cho anh ta một chiếc khăn tay.

Văn Trí nhận khăn tay và lau mặt, cố hết sức kiềm chế không để mình bạo phát. Anh ta nhét chiếc khăn đã dùng vào tay vệ sĩ, tiện tay đẩy Tiêu Điềm qua đó.

Tiêu Điềm trong lúc giãy giụa đã bị vệ sĩ kia vác lên vai.

"Tôi khuyên anh bỏ cuộc đi, tôi thà chết chứ không gả cho anh!" Cô ấy nghiến răng trừng mắt nhìn Văn Trí.

"Tôi cũng khuyên cô sớm chấp nhận số phận."

Văn Trí lạnh mặt, dẫn đầu đi ra trước.

Cô ấy bị vệ sĩ vác ra khỏi căn nhà cũ, nhét vào một chiếc xe, người ngồi ghế bên cạnh chính là Văn Trí.

Anh ta châm một điếu thuốc, vẻ mặt âm trầm thổi khói vào mặt cô ấy.

Cô ấy ho sặc sụa.

Văn Trí nhếch môi cười gian xảo, nói: "Đi theo Đường Chiến thì có gì tốt, hắn ta bị nhà họ Đường đuổi đi, bây giờ không quyền không thế, nhưng cô theo tôi thì khác."

"Mơ tiếp giấc mơ hão huyền của anh đi."

Tiêu Điềm chế giễu xong, quay mặt đi không nhìn anh ta, nói: "Cởi trói cho tôi."

"Đưa cô về đến nhà rồi, tôi tự khắc sẽ thả cô, đừng nóng vội thế."

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, lao nhanh về phía trung tâm thành phố.

Tiêu Điềm nén giận, cắn chặt răng, nhìn thấy nhà mình ngày càng gần, cô ấy không thể nhịn nổi nữa. Cô ấy lao mạnh về phía Văn Trí, Văn Trí đưa tay ra đỡ, cô ấy liền cắn mạnh vào mu bàn tay anh ta.

Anh ta nhíu mày, nét mặt thoáng hiện sự hung ác. Anh ta không để ý đến mu bàn tay hằn dấu răng đang rỉ máu, giơ tay lên tát vào mặt cô ấy.

Đầu cô ấy lập tức ù đi, bị đánh choáng váng.

Khi cô ấy chưa kịp hoàn hồn, tóc đã bị Văn Trí nắm kéo.

Cô ấy bị anh ta kéo mạnh tóc, đầu bị ép ngửa ra sau, da đầu bị kéo rất đau đớn, đau đến mức mắt cô ấy đỏ hoe.

"Tôi sẽ không nuông chiều cô, nên tốt nhất là cô đừng không biết lớn nhỏ với tôi, nếu không người chịu thiệt là bản thân cô đấy."

Nói xong, anh ta buông tay, đẩy mạnh cô ấy sang một bên.

Đầu cô ấy đập vào cửa xe, đầu óc càng thêm choáng váng, ý thức rơi vào trạng thái ngẩn ngơ ngắn.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô ấy cảm nhận được người bên cạnh giúp cô ấy tháo dây trói, còn tiện tay chỉnh lại tóc cho cô ấy.

Cô ấy lắc lắc cái đầu choáng váng, phát hiện xe đã dừng trong sân nhà mình.

Văn Trí mở cửa xe, kéo cô ấy vào lòng, bế cô ấy ra khỏi xe một cách cẩn thận như thể rất thương hương tiếc ngọc.

"Cần gì phải giả vờ, sớm muộn gì cũng có một ngày bố tôi nhìn rõ bộ mặt thật của anh!"

Cô ấy lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh ta không giận mà ngược lại còn cười, tiếp tục bế cô ấy vào trong nhà.

Tiêu Chính và Uông Hà đã đợi rất lâu, cuối cùng đã thấy Văn Trí bế cô ấy vào. Cô ấy mặc đồ ngủ, chân trần không đi giày, trông có vẻ hơi nhếch nhác. Tiêu Chính nhíu mày, tức giận mà không trút ra được.

"Đồ mất dạy! Con còn dám chạy nữa, có tin bố đánh gãy chân con không."

Tiêu Chính vừa nổi giận, Văn Trí liền vội vã bảo vệ cô ấy, nói: "Chú Tiêu, chú đừng tức giận, Tiêu Điềm đã trở về rồi mà."

Trong lúc nói, anh ấy đặt Tiêu Điềm xuống ghế sofa, vươn tay xoa xoa đầu cô ấy, tỏ ra rất dịu dàng và chiều chuộng.

Nhìn thấy bộ mặt và cái miệng giả tạo của anh ấy, dạ dày Tiêu Điềm cuồn cuộn muốn nôn ra.

Cô ấy không nhịn được nôn khan một tiếng, làm Uông Hà hoảng hồn.

"Con không thoải mái à?"

Điều Uông Hà lo lắng không phải là cô ấy có thoải mái hay không, mà là sợ cô ấy ra ngoài lâu thế, liệu có làm chuyện gì vượt quá giới hạn với Đường Chiến hay không, lo ngại cô ấy bị Đường Chiến làm cho mang thai, dẫu sao cô ấy cũng sắp gả vào nhà họ Văn rồi, trước khi gả phải trong trắng mới được.

"Bây giờ mẹ còn quan tâm con có thoải mái không?"

Ánh mắt Tiêu Điềm nhìn bà ấy đầy thất vọng.

Bà ấy cảm thấy hơi đau lòng nhưng thái độ của bà ấy vẫn rất cứng rắn, nói: "Nếu đã về rồi thì đừng chạy lung tung nữa, nghỉ ngơi vài ngày, chuẩn bị đính hôn với Văn Trí đi."

"Con không muốn!"

Còn đang ở trước mặt Văn Trí mà cô ấy từ chối dứt khoát như vậy, hành vi này đã khiến Tiêu Chính hoàn toàn nổi giận.

"Con xem con bây giờ ra sao, công việc không làm nữa, theo Đường Chiến trốn đến nơi khỉ họ cò gáy, sống trong ngôi nhà tồi tàn, con toan tính điều gì? Thằng nhóc đó có danh tiếng ra sao, còn cần bố nhắc nhở con không?"

Tiêu Điềm không để ý đến lời nói của ông ấy, chỉ làm mặt lạnh không nói gì thêm.

Văn Trí không muốn tham gia vào những đề tài thế này, rất thức thời chào tạm biệt, chuẩn bị rời đi.

Tiêu Chính nguội bớt cơn giận, đi theo và tiễn anh ta ra cửa.

Đầu óc Tiêu Điềm hiện tại đã tỉnh táo hơn nhiều rồi. Cô ấy giơ cổ tay bị cà vạt trói sưng đỏ lên trước mặt Uông Hà, cố ý giả vờ ấm ức nói: "Mẹ, mẹ xem, Văn Trí trên đường về đã trói con, lúc ở trên xe anh ta còn đánh con."

Cô ấy không biết bây giờ mặt mình thế nào, nhưng mơ hồ vẫn cảm thấy hơi tê tê, cái tát đó của Văn Trí không hề nhẹ tay.

Uông Hà nhìn cổ tay đỏ tấy của cô ấy cùng với dấu bàn tay đã tương đối nhạt trên mặt, trong lòng bỗng dưng hơi nhói.

"Anh ta đánh con, còn chẳng phải vì con chạy theo người đàn ông khác, làm anh ta mất mặt."

Tiêu Điềm hoàn toàn không dám tin mẹ mình sẽ nói ra những lời như vậy, cô ấy tức điên lửa bốc cao ba thước, hỏi lại: "Mẹ nghĩ Văn Trí đúng sao? Chưa kết hôn anh ta đã đối xử với con như vậy, kết hôn rồi chẳng phải anh ta sẽ càng lộng hành sao?"

"Mẹ là mẹ của con, mẹ nhẫn tâm gả con cho loại người như vậy sao?"


<< Chương trước                                                                                                     Chương sau >>

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngôn tình] Thục Cẩm Nhân Gia - Chương 1 "Thiếu nữ giặt tơ"

[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 15 "Có chịu được không? Không chịu được thì gọi tôi"

[Truyện ngôn tình] Người vợ câm đắt giá: Người vợ bỏ trốn cùng đứa con! - Chương 14 "Tôi sẽ không để anh ta làm tổn thương em"