[Truyện ngôn tình] Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 313 "Quỳ ba ngày ba đêm để được gặp cô ấy"
Ngôn từ Uông Hà trở nên sắc bén hơn: "Mọi mặt và điều kiện của Văn Trí đều rất tốt, so với Đường Chiến thì cậu ấy xuất sắc hơn. Bố con từ khi con còn nhỏ đã thương yêu con, đối tượng kết hôn mà ông ấy sắp xếp cho con sẽ không có vấn đề gì. Con nghe lời ông ấy chắc chắn không sai."
Tiêu Điềm trừng to mắt, giọng nói cao lên vài bâc.
"Mẹ, mẹ thật sự quá đáng thương. Cả đời này mẹ đều gọi dạ bảo vâng với bố, cúi đầu dịu ngoan nhẫn nhịn hơn hai mươi năm. Ông ấy nói gì là làm cái đó, chẳng lẽ mẹ không có chút chủ kiến và cá tính nào của riêng mình sao?"
"Bố con làm gì cũng có lý do của ông ấy."
Tiêu Điềm sắp tức điên rồi.
Cô ấy bật dậy, tức tối chuẩn bị lên lầu.
Tiêu Chính vừa tiễn Văn Trí xong và trở về, thấy cô ấy định chạy lên lầu thì nghiêm giọng gọi cô ấy lại.
Cô ấy đứng lại, cứng đờ người tại chỗ, quay đầu nhìn Tiêu Chính đang đi về phía mình, vừa định mở miệng bày tỏ rõ lập trường của mình thì Tiêu Chính đã giơ tay giáng cho cô ấy một cái tát.
"Con thế mà dám có gan chạy trốn cùng Đường Chiến!"
Người đàn ông nghiến chặt răng căng hai má, sắc mặt u ám.
Tiêu Điềm sờ cái má đỏ ửng, nước mắt tuôn rơi.
"Con còn mặt mũi khóc sao? Là một đứa con gái còn son mà không biết giữ thể diện, suốt ngày chỉ muốn chạy theo đàn ông. Nếu câu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của nhà họ Tiêu đều bị con làm mất hết!"
"Con chỉ cần A Chiến, con có chết cũng sẽ không gả vào nhà họ Văn. Nếu bố cứ bức ép con, con sẽ chết trước mặt bố!"
Tiêu Chính căm phẫn chửi: "Đồ mất dạy!"
Cùng lúc đó.
Đường Chiến đã nhận được điện thoại từ vệ sĩ canh gác ở căn nhà cũ gọi tới. Lúc các vệ sĩ tỉnh dậy phát hiện Tiêu Điềm đã biến mất, lập tức thông báo cho anh ấy.
Anh ấy không cần nghĩ cũng biết Tiêu Điềm đã bị người nhà họ Tiêu bắt trở về.
Hiện tại đã gần một giờ sáng.
Anh ấy không hề lưỡng lự, mà lập tức mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe vội vàng ra ngoài, lái xe đến thẳng biệt thự nhà họ Tiêu.
Thời điểm này Tiêu Chính và Uông Hà đã chuẩn bị nghỉ ngơi, người giúp việc đột nhiên chạy tới, báo cho hai người biết Đường Chiến đã đến đây và đang ở bên ngoài, dù có đuổi cũng không đi.
"Đừng để ý đến cậu ấy nữa." Uông Hà bất an nói.
Chuyện Đường Chiến, bà ấy nghe không ít. Tiêu Chính còn đặc phái người điều tra cậu ta. Bà biết Đường Chiến trước đây thường xuyên đánh nhau, là một tên tiểu tử ngỗ ngược đặc biệt, bố mẹ cậu ấy bất lực nên đành đưa cậu ta ra nước ngoài.
Bà ấy sợ nếu ép Đường Chiến quá, thằng nhóc đó sẽ lại dẫn theo một nhóm người xông vào, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ Tiêu Chính: "Anh nhẫn nhịn chút, đợi chuyện cưới hỏi của Điềm Điềm và Văn Trí đã chốt xong thì sẽ ổn thôi."
Thế nhưng Tiêu Chính lại không nghe lời khuyên của bà ấy, khuôn mặt sa sầm, bước xuống giường, đi nhanh xuống lầu, ra ngoài gặp Đường Chiến.
Lần gặp trước, hai bên đối đầu gay gắt như nước với lửa, đám thuộc hạ đánh nhau đến mức không thể kiểm soát, cuối cùng phải nhờ cảnh sát can thiệp mới dẹp được loạn.
"Cậu đến đây làm gì?"
Giọng ông ấy lạnh lùng, ánh mắt nhìn Đường Chiến chỉ toàn là khinh bỉ.
Đường Chiến cố hết sức nhẫn nhịn, hỏi một cách khá lễ phép: "Tiêu Điềm đâu rồi?""Con bé đang rất khỏe, không cần cậu nhọc lòng."
"Em muốn cưới cô ấy, ngài Tiêu có thể cho em một cơ hội không?"
"Cậu xứng không?"
Con gái cưng ông ấy nuôi hơn hai mươi năm, từ nhỏ đến lớn đều nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể là người mà một kẻ lông bông như Đường Chiến mơ tưởng?
"Em sẽ cố gắng nỗ lực vươn lên, để mình xứng với cô ấy."
Tiêu Chính không ngờ anh ấy lần này đến lại là để cầu hôn, mà thái độ còn tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Ngẩn người vài giây, ông vẫn giữ vẻ cao ngạo, giọng lạnh lùng châm chọc: "Nếu cậu có thể quay về nhà họ Đường, lấy lại thân phận nhị thiếu gia, tiếp quản sự nghiệp gia tộc, tôi còn có thể cân nhắc cho cậu. Nhưng tôi nghĩ khả năng này gần như bằng không, bởi rõ ràng bố mẹ cậu đã không nhận cậu là con nữa rồi." "Em có thể về nhà."
Cho dù không muốn về, nhưng vì Tiêu Điềm, anh ấy bằng lòng cúi đầu về nhà họ Đường nhận lỗi.
Tiêu Chính cười nhạt, nói: "Đi đi, đừng chây lỳ ở đây mãi, tôi sẽ không cho cậu gặp con gái của tôi đâu."
"Ông lại nhốt cô ấy rồi sao?"
"Con gái tôi, tôi muốn dạy dỗ thế nào là chuyện của tôi."
"Cho em gặp cô ấy!"
"Đừng mơ nữa, mau đi đi!"
"Không gặp được cô ấy, em sẽ không đi!"
Đường Chiến đã quyết tâm đứng vững, nhất định sẽ cùng Tiêu Chính đấu đến cùng ngay tại đây.
Tiêu Chính nhíu mày, bất chợt như nghĩ ra điều gì, rất nghiêm túc nói: "Nếu cậu có thể quỳ ở đây ba ngày ba đêm thì không chừng tôi có thể nổi lòng từ bi mà cho cậu gặp con bé một lần." "Ngài Tiêu ăn nói giữ lời chứ?"
Tiêu Chính hơi hất cằm, nói: "Tất nhiên."
"Vậy em sẽ chờ để được gặp cô ấy."
Nói dứt câu, Đường Chiến cắn răng, quỳ xuống, lưng thẳng tắp như cây bút.
Từ nhỏ đến lớn anh ấy đều rất cứng cỏi, đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy quỳ xuống.
Tiêu Chính sững sờ, không ngờ cậu ta vì muốn gặp Tiêu Thiên một lần mà thật sự chịu quỳ.
Nhưng quỳ ba ngày ba đêm không phải chuyện dễ dàng, ông ấy không cho rằng Đường Chiến có thể kiên trì được lâu đến vậy.
Ông ấy hừ một tiếng từ mũi, quay người đi.
Về nhà, ông ấy đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi.
Tiêu Điềm hoàn toàn không biết Đường Chiến đến tìm cô ấy, lại còn vì để được gặp cô ấy mà quỳ gối trong sân. Tối đó anh ấy đã quỳ suốt cả đêm.
Cô khóc đến kiệt sức, thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, một bên má đã sưng vù, đôi mắt cũng đỏ hoe và sưng húp. Cô dùng nước lạnh xoa mặt rất lâu, vết sưng đã giảm đôi phần, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt khó coi.
Một người giúp việc lúc vào phòng đưa bữa sáng đã lén lút ghé tai cô ấy nói: "Tiểu thư, bạn trai của cô đang quỳ ở ngoài, đã quỳ suốt cả đêm rồi."
Tiêu Điềm ngơ ngác, hỏi lại: "Bạn trai tôi?"
"Đúng vậy, là anh Đường, anh ấy đến đây vào tối qua, đến để gặp cô. Bây giờ vẫn đang quỳ ở bên ngoài."
Mắt Tiêu Thiên đỏ ửng trong chớp mắt, cô vội vã chạy khỏi phòng nhưng chưa kịp đi được mấy bước đã bị hai vệ sĩ canh cửa túm lấy, kéo giật ngược trở lại.
"Mấy người thả tôi ra, cho tôi ra ngoài."
"Tôi muốn ra ngoài!"
Cô ấy đã mất lý trí, liên tục la hét như nổi điên, rất nhanh sau đó đã đánh thức Uông Hà và Tiêu Chính.
Hai người vội vàng chạy ra phòng ngủ chính, tìm theo tiếng đến phòng cô ấy và thấy cô ấy bị hai vệ sĩ đứng hai bên giữ chặt, liều mạng giơ chân lên đá loạn xạ. Sắc mặt Tiêu Chính lập tức đanh lại.
"Mới sáng sớm mà con náo loạn gì hả!"
"Cho con ra ngoài!"
Mắt Tiêu Điềm đỏ rực, hét lên với ông ấy.
"Tuyệt đối sẽ không!"
"Con ghét bố, con hận bố thấu xương!"
Tiêu Chính chịu đả kích mạnh, cơ thể lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.
Uông Hà vội đỡ ông ấy, nói: "Đứa trẻ này đều tại em chiều hư rồi, để em nói chuyện với nó. Anh đừng tức giận, tức giận sẽ hại đến sức khỏe, không đáng chút nào."
<< Chương trước Chương sau >>

Nhận xét
Đăng nhận xét